Chương 3: Ngày đầu tiên bị bắt.

Tại nhà Cố lão gia tử, ở phòng khách lầu hai, ánh mặt trời chiếu rọi vào ô cửa sổ, Sở Tức ngồi một bên bàn dài, cũng không biết là do quá khẩn trương hay là quá nóng, mà cái trán trơn bóng thấm ra đầy mồ hôi, gương mặt cũng đỏ lên quá chừng.

Cố Thương ngồi ở bên còn lại cũng không nhìn hắn, ánh mắt dừng trên bàn chỗ bình hoa bách hợp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chu Dương Tử hoang mang rối loạn chạy tới nhìn thấy là cái cảnh này.

Hắn nghĩ thầm, tên tiểu tử Sở Tức còn được ngồi ở cái chỗ này, chắc có lẽ mọi chuyện còn có thể thương lượng được.

Một tia hy vọng vừa mới thắp lên, Sở Tức đã liền mang vẻ mặt quẫn bách ghé tới cùng hắn kề tai nói nhỏ: “Ta lại làm chuyện đắc tội cháu nội ổng rồi.”

Trong lòng Chu Dương Tử lộp bộp rơi xuống, vội vàng hỏi: “Giải thích cho rõ ràng chút coi.”

“Bắt gia trên giường.”

Chu Dương Tử: “…………..”

Giải thích này thật đúng mẹ nó là rõ ràng, đã làm chuyện xấu còn bị người ta bắt tận tay, cũng nói rõ mọi chuyện rất nghiêm trọng.

“Thảm hại hơn nữa á, là ta đắc tội trúng một mỹ nhân Omega đó.” Sở Tức nói xong lời này còn đỏ cả tai.

Chu Dương Tử hiện tại đã biết, tên tiểu tử này căn bản không sợ hãi, chẳng những không sợ hãi mà còn mà còn có tâm tư quản con người ta lớn lên có đẹp mắt hay không.

Hắn đem lực chú ý chuyển qua trên mặt Cố Thương, Cố Thương tuy rằng tiếng xấu truyền xa nhưng không thể phủ nhận mặt hắn được ông trời thiên vị thật đấy.

Mắt phượng, môi mỏng, đường cong gương mặt đúng chuẩn, mỗi một bộ phận tách riêng ra đều có thể đem tới bệnh viện làm mẫu để phẫu thuật thẩm mỹ theo, gom chung lại càng có tính sát thương mười phần. Chỉ là khí tức quanh thân quá lãnh lẽo, khiến cho người có đẹp rung động tim gan đi nữa thì người bình thường cũng không ai dám tới thưởng thức.

Người thường không dám, nhưng cái tên Sở Tức này lại dám nha.

Chu Dương Tử không nhịn được mà chửi trong lòng một câu: “Mẹ nó, nhan cẩu đúng là không sợ gì cả.”

“Cháu nội……À không không không, Cố tổng, Cố tiểu gia, ngài tính xử lý đồng nghiệp này của ta như thế nào?” Chu Dương Tử cúi đầu khom lưng nói: “Ta đại biểu công ty trước bày tỏ thái độ, cái người này công ty chúng ta đã khai trừ, lập tức bảo hắn cút đi, tiền lương một phần cũng không phát cho.”

Sở Tức vò đầu, hắn nào có tiền lương đâu? Chu Dương Tử hiện tại đúng là nói láo không đổi sắc mặt.

“Nếu ngài còn chưa hài lòng, ta đại diện cho công ty gửi tới ngài lời xin lỗi chân thành nhất.”

Cố Thương nãy giờ ngồi kia không nói một lời rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi lọ hoa bách hợp, ánh nhìn nhẹ rơi xuống người Chu Dương Tử.

“Ta tha thứ cho công ty các ngươi.”

Chu Dương Tử cảm động đến rơi nước mắt.

Cố Thương lại nhìn về phía Sở Tức, người này chạm phải ánh mắt của hắn, lập tức ngồi ngay ngắn lại.

“Ngươi dỗ ông nội ta ăn cơm cũng xuất phát từ ý tốt.”

Chu Dương Tử nhanh chóng tiếp lời: “Đúng đúng đúng, ngài có thể hiểu cho như vậy thật may mắn quá…..”

Cố Thương đưa tay ngắt lời Chu Dương Tử, hắn nhìn Sở Tức cao 1m8, con người cao to nhưng lúc này lại hiện lên chút mỏng manh yếu đuối, khóe miệng dần hiện lên chút tươi cười không mang ý tốt, nghiêng đầu hỏi trợ lý Trịnh Hiệu: “Chuẩn bị xong chưa?”

Cho nên nãy giờ không nói gì hết, ngồi im đó là đang chờ cái gì hả? Sở Tức quẹt quẹt miệng nghĩ thầm.

Trịnh Hiệu bước nhanh vào phòng bếp, thực mau cùng đầu bếp bưng ra mười mâm thịt kho tàu thơm lừng, màu sắc hấp dẫn, sắc hương đủ đầy.

Đầu bếp trình độ không tồi ha.

“Ý tốt là ý tốt, nhưng tóm lại vẫn là làm sai. Ngộ sát cũng là có tội, cho nên ta sẽ đưa ra cho ngươi một chút trừng phạt, không phản đối gì chứ?”

Chu Dương Tử nghe xong, hết hồn hỏi: “Ngài muốn thế nào?”

Sở Tức cầm lấy đôi đũa, nhướng mày một cách tự cho là đẹp trai nhất: “Ta làm lão gia tử ăn một mâm, cho nên giờ muốn phạt ta ăn mười mâm?”

“Đúng vậy!”

Trịnh Hiệu trợ lý của Cố Thương hung tợn uy hϊếp: “Một miếng cũng không cho chừa lại! Dám nhả ra một miếng, ông đây sẽ bắt ngươi nhặt lên nhét trở lại trong miệng ngay.”

Thịt kho tàu ngon thì rất ngon, nhưng người bình thường ăn một mâm là ngán không ăn nổi nữa. Mười mâm thịt kho tàu, mỗi mâm số lượng đều không ít, Trịnh Hiệu cảm thấy Sở Tức cho dù cố lắm cũng chỉ có thể ăn được ba mâm, thể nào cũng giơ tay chịu trói.

“Ta ăn xong hết thì việc này có thể cho qua sao?”

Sở Tức gắp một miếng thịt kho tàu ngửi ngửi, mùi thật thơm a.

Cố Thương gật đầu: “Nếu ăn xong thì việc ngươi hại ông nội ta nằm viện có thể cho qua.”

Chu Dương Tử nghe xong, tát một cái lên đầu Sở Tức: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh ăn đi. Ta biết mười mâm này ngươi ăn rất khó khăn, nhưng vì để Cố tổng nguôi giận, khó ăn cũng phải cố mà ăn cho xong.”

Lúc nói chuyện, Chu Dương Tử đưa lưng về phía Cố Thương, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Sở Tức.

Sở Tức chuẩn xác bắt được tín hiệu, giả bộ làm ra vẻ nhăn nhó, phối hợp thỏa mãn tâm lý trả thù của Cố Thương.

Việc này đối với hắn, một tên có dạ dày vương mà nói, mười mâm thịt kho tàu thật sự có đủ lòng thành nha.

Nhưng vì nụ cười mỹ nhân, hắn chỉ có thể nỗ lực phát huy kỹ thuật diễn xuất của chính mình.

Hắn nhanh chóng ăn xong hai mâm, sau đó bắt đầu cố ý bày ra bộ mặt đau khổ, ăn một ngụm ợ một ngụm, thời điểm muốn giả bộ nôn thì mặt mũi vặn vẹo, bụng hóp về, toàn thân đều dùng sức thoạt nhìn cực kỳ thống khổ.

Lúc ăn tới mâm thứ tám, Cố Thương đẩy ly nước chanh lại phía hắn: “Không cần ăn nữa.”

Sở Tức tràn đầy cảm động trong lòng.

Chu Dương Tử cho rằng mọi chuyện tới đây là kết thúc, ai biết Sở Túc cảm động xong rồi còn thuận thế bò lại gần người ta, thò mặt ra hỏi: “Có thể thêm wechat không?”

Sắc mặt Cố thương biến đen mắt thường có thể thấy được: “Cút!”

Sở Tức đi về phía phòng ngủ.

“Cút sai đường rồi.”

“Không sai, ta đi xem Cố gia gia.” Sở Túc nói: “Tuy rằng huề nhau, nhưng trước khi Cố gia gia khỏe lại hoàn toàn, ta đều sẽ phụ trách.”

Trịnh Hiệu hỏi: “Cần cản hắn lại không?”

Cố Thương: “Chân đã tới phòng ngủ, ngươi còn ở đây hỏi ta có lợi ích gì?”

Trịnh Hiệu: “........”

Tuy rằng bị Sở Tức hố thật thảm, nhưng Cố Kinh Quốc cũng không giận Sở Tức. Ngược lại, khi biết lúc Sở Tức dựa theo ý ông gọi điện mắng Cố Thương, cứ thế mà bị bắt ngay tại trận, ánh mắt nhìn Sở Tức cũng mang theo nhiều phần từ ái.

“Ngươi đúng là đứa nhỏ xui xẻo.”

Sở Tức nhún vai cam chịu: “Cũng coi như là một loại duyên phận đi.”

Lão gia tử ngữ khí kiên định: “Nghiệt duyên.”

“...........”

Sở Tức lễ phép lại không mất xấu hổ mà cười cười: “Con thấy cháu nội ngài khá tốt, sao ai cũng sợ hãi hắn vậy?”

“Ngươi mù hở?”

Sở Tức cảm thấy hắn không thể nào cùng lão gia tử vui sướиɠ mà nói chuyện phiếm, liền chuẩn bị rời đi, đi gặp Phùng gia gia hồi sáng có hẹn.

Cố lão gia tử gọi hắn lại: “Lúc ấy, ta nói ngươi chỉ cần gọi điện mắng con trai và cháu nội ta, ta liền ăn cơm, ngươi đáp ứng rất mau lẹ, một câu cũng không hỏi nhiều. Hiện tại cũng không hiếu kì gì sao?”

“Từ những lời ngài mắng bọn họ, ta cũng biết được chút chút.” Sở Tức nói: “Bất quá gia gia à, ngài nếu bởi vì những cái này mà giận dỗi cùng con cháu, tuyệt thực, ta thấy không cần thiết.”

“Vì sao?”

“Nếu những nhân viên đó dùng tiện tay, sao ông chủ có thể bỏ được mà đổi người khác? Chính là bởi vì không nghe lời, thậm chí là gây chuyện mới có thể bị nhằm vào. Ngài thương tiếc nhân viên cũ không thành vấn đề, nhưng ngài nghĩ lại xem, ví dụ như ngài ăn cơm đi, chẳng lẽ nếu trúng một hạt cát, mà vì cơm do người nhà vất vả nấu ra tới, liền không thể nhả ra?”

Sắc mặt Cố lão gia tử không hề đẹp.

Sở Tức nói cho hết lời: “Cho nên, Cố Thương làm chuyện chưa chắc đã sai, hy vọng ngài cùng hắn có thể nói cho rõ ràng, có lẽ hắn cùng không hư như ngài tưởng đâu.”

Cửa phòng ngủ mở ra, Cố Thương đứng ở cửa. Nguyên lai đầu tóc được vuốt keo cẩn thận nay lại dán vào ngạch cửa, áo quần màu trắng ở nhà làm hắn giảm đi mấy phần lệ khí. Ống quần hơi ngắn lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, lại có thể từ cốt cách nhìn ra sức mạnh che giấu trong thân thể.

Sở Tức không nhìn ra vẻ đẹp đó, hắn lúc này lòng đầy vui mừng, vị omega này hình như nghe được những lời mình bênh vực cho hắn, có phải cảm động sắp hỏng rồi không?

“Cho nên......” Cố Thương mở miệng.

Sở Tức vui tươi hớn hở chờ đợi lời phía sau.

“Cho nên ngươi rõ ràng biết không nên trách ta, vì cái gì còn mắng ta hăng say như vậy?”

Sở Tức: “......”

Người anh em, ngươi chọn trọng điểm cứ như một đao xuyên tim vậy hả.

Giờ có thể lý giải vì sao lão gia tử chán ghét cháu nội ổng dữ vậy rồi.