Chương 1: Nghèo túng ngày đầu tiên

Ánh mặt trời đầu hạ quả thực có thể nướng chín BBQ ngoài sân. Hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất, cả trấn nhỏ tựa hồ phát ra ánh sáng, dọa đến người ta không mở mắt to ra được.

Bên ngoài khách sạn xa hoa nhất trấn Bắc Lãng, mấy người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da đứng thành hàng, ai nấy đều mập mạp, da bóng dầu, bụng bia so với bà bầu bảy tám tháng còn bự hơn.

Bọn họ nhìn về phía cầu vượt xa xa chỉ còn là một điểm đen nhỏ, hỏi Cao tổng đang dẫn đầu: “Sao mà thần bí vậy, rốt cuộc là ai đến, chúng ta mở tiệc chiêu đãi còn chưa tính, sao lại còn phải ra xếp hàng ngoài cửa đứng chờ?”

Cao Phong Lương không nhanh không chậm mà úp úp mở mở: “Sở gia Nam Hải.”

Chỉ bốn chữ đã làm sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Chung Diễn-người làm địa ốc- vẻ mặt không dám tin: “Nhà giàu số một Sở gia? Bắc Lãng tuy rằng lớn nhỏ cũng là một trấn, nhưng phát triển còn không bằng một cái huyện tốt ở bên ngoài đâu. Sở gia mà cử người đến cái địa phương này của chúng ta sao?”

“Không chỉ có tới, mà hơn nữa người tới còn là người thừa kế chính thống Sở Tức nữa kia.”

“Mau nói, tình huống là như thế nào?”

“Sở Tấn không phải có hai con trai hay sao, lão đại là nuôi bên người lão thái thái, mà lão thái thái với vợ Sở Tấn lại sống chết không hợp nhau, cho nên đại thiếu gia xem ra không được tốt bằng tiểu thiếu gia. Nghe nói năm nay tiểu thiếu gia kia vào công ty, phỏng chừng muốn Sở Tức đem vị trí thừa kế nhường ra, liền đem người ném tới địa phương chim không thèm đẻ trứng của chúng ta.”

“Kỳ quái, đều là con ruột mà.”

“Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, huống chi là con cái cũng có đứa xa đứa gần.”

“Nếu bị đày tới đây, chúng ta hà tất còn phải lấy lòng hắn?”

Cao Phong Lương trợn mắt liếc người kia: “Ai mà biết được, rồng ngủ cũng có ngày xoay người thì sao. Dù sao rồng cũng là rồng, một sớm nào đó vượt lên thì mọi nhà đều an vui.”

Mà người được người ta săn đón lúc này, Sở Tức đang cực khổ mà kéo rương hành lý, bò nửa toà núi cao, chân muốn rụng rời thì mới nhìn thấy bạn học Chu Dương Tử cưỡi xe điện ba bánh ra đón. Chu Dương Tử mang nón rơm mát mẻ, làn da màu bánh mật vươn tay ra chào hỏi hắn.

Nếu là trước kia, Sở Tức tuyệt đối sẽ không ngồi loại xe ba bánh này, nhưng giờ hắn cúi đầu nhìn đôi giày hiệu số lượng hạn chế trên toàn cầu nay đã lấm lem bùn đất, liền thành thật mà leo lên, không thấy xe có ghế ngồi liền thành thật mà ôm rương hành lý ngồi xổm xuống.

Bộ dạng thê thảm này xác thật phù hợp với hình tượng phú tam đại nghèo túng bị đuổi ra khỏi nhà.

Hắn thở dài một hơi……

Xe ba bánh cũ nát một lần nữa khởi động, tiếng động cơ ồn ào xua đuổi một đám chim muông đang nghỉ ngơi, trong âm thanh ồn ào đó, Chu Dương Tử còn muốn lớn tiếng cùng hắn nói chuyện phiếm: “Uầy, dù là đi đày nơi biên cương, đại thiếu gia cũng xứng có hai nha dịch đi theo hầu hạ chứ. Sao ngươi lại một người một mình tới đây, tới cả cái xe còn không có?”

Sở Tức thở dài: “Tin tức ta tới đây bị lộ, mấy lão cáo già nơi này thế nào cũng bày thiên la địa võng chờ ta, sao ta có thể vừa tới đã bị bọn họ bắt được chứ. Tài xế ta cho hắn tự về khách sạn rồi, ta tới chỗ ngươi tránh đầu sóng ngọn gió.”

Chu Dương Tử kêu rên: “Tìm ta tị nạn á? Nói trước nha, ta chỉ là một công nhân ở viện điều dưỡng, tuy rằng ở kí túc xá phòng đơn nhưng cũng chỉ có một cái giường à, điều kiện cũng không tốt. Đại thiếu gia như ngươi ở nổi sao?”

“Ta ở kí túc xá tập thể còn được nữa là.”

Bọn họ muốn đi đến viện điều dưỡng ở giữa núi, bốn phía còn chưa có làm đường, được chiêu đãi một phen “món ăn hoang dã”. Lúc đến nơi còn chưa tới ba giờ chiều, thời tiết trên núi và dưới chân núi hoàn toàn khác biệt, gió thổi cực kỳ mát mẻ. Trừ bỏ bóng cây nơi nào cũng có, thì sương mù trên cao cũng góp phần giảm thiểu nóng bức đáng kể.

Trấn Bắc Lãng với địa hình giao thông không thuận lợi nên kinh tế không phát triển lắm. Các công ty lớn cũng không mở nhà máy ở đây, người trẻ tuổi phần lớn đều lựa chọn rời xa quê hương đến nơi khác mưu sinh kiếm sống. Có một đoạn thời gian nơi đây chỉ còn lại ông bà già cùng tiểu hài tử, cơ hồ không thấy bóng người trẻ tuổi nào.

Nhà nước thấy sớm muộn gì trấn Bắc Lãng cũng không ổn, liền dựa vào vài tòa núi cao mở nhiều viện điều dưỡng, hoàn cảnh thiên nhiên tốt, không khí trong lành hấp dẫn không ít người già đến đây dưỡng lão.

Tiếng tăm qua từng năm truyền ra, viện điều dưỡng thu phí ngày càng cao, chậm rãi hình thành trụ cột kinh tế lớn nhất trấn Bắc Lãng. Bất quá viện điều dưỡng cung cấp cũng không được mấy cơ hội việc làm, vẫn là không thể lưu lại quá nhiều người trẻ tuổi.

Chu Dương Tử là bạn đại học của Sở Tức, sinh viên 985 có tài, sau tốt nghiệp lựa chọn về lại quê nhà, dấn thân vào một viện điều dưỡng tốt nhất, thực mau lăn lộn đến chức vụ giám đốc. Trấn Bắc Lãng tiền lương không cao, Chu Dương Tử còn phải gánh trên vai nhiệm vụ cao cả kiếm tiền mua phòng cưới vợ sinh con, phi thường khinh bỉ hành vi Sở Tức cọ ăn cọ uống không biết xấu hổ.

“Đại thiếu gia ngày ngày vui vẻ, nay lại tới trấn Bắc Lãng rốt cuộc là muốn làm gì?” Chu Dương Tử giữ gìn bát cơm công tác của chính mình, một ngụm canh cũng không muốn cho Sở Tức xơ mú.

Sở Tức đành phải gặm đồ ăn vặt chính mình mang theo, ánh mắt u oán: “Ta bị mẹ đuổi khỏi công ty, quyết định tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Ta thấy Bắc Lãng khá tốt nha.”

Chu Dương Tử bị hắn chọc cười: “Bắc Lãng ngoại trừ dưỡng lão, thì còn cái gì tốt nữa?”

“Ta xem cũng chưa chắc vậy, nói không chừng Bắc Lãng chính là nơi Long Môn của cá Sở Tức này thì sao?”

“Ngươi muốn xây dựng sự nghiệp, sao lại còn trốn tránh mấy ông chủ lớn kia? Kinh doanh không phải đều chú trọng đến hợp tác hả?”

“Hợp tác đương nhiên là tốt, nhưng ta còn chưa đứng vững gót chân. Bị bọn họ vây lên chẳng phải chỉ có đường bị hút máu lột da sao?” Sở Tức đem snack khoai tây cắn một miếng giòn rụm, vẻ giảo hoạt hiện lên ở đuôi mắt, hệt như một con hồ ly nhỏ lén ăn vụng cá.

Chu Dương Tử ăn xong phần cơm trưa công tác, không chút khách khí mà duỗi tay bốc lấy snack khoai tây của Sở Tức, một bên ăn, một bên ghét bỏ hắn: “Xin hỏi trước lúc ngươi đứng vững gót chân, ngươi tính ăn vạ ăn không uống không ở nơi này của ta á hả?”

“Thông minh!” Sở Tức cười thừa nhận.

Hắn sinh ra đã có một đôi mắt phi thường xinh đẹp, có thể dễ dàng quyến rũ người ta, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, thời điểm cười rộ lên thì đuôi mắt hơi rũ xuống, khí thế cả người rút đi vài phần, có vẻ đã vô tội lại còn đáng yêu.

Không biết vì lý do gì, hắn trời sinh đã có nhiều người thích. Vô luận ông già bà cả hay thiếu nam thiếu nữ, chỉ cần nhìn thấy hắn đều nguyện ý dễ dàng thân cận.

Chu Dương Tử nhìn từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá Sở Tức, bỗng nhiên nói: “Không cần cọ ăn cọ uống, hay là người kiếm việc làm thêm ở viện điều dưỡng đi, được không?”

“Làm cái gì?”

“Tiếp khách đó.”

“Ủa viện điều dưỡng các ngươi còn có dịch vụ này hả?”

Chu Dương Tử tức giận đá hắn một cái: “Nghĩ cho đàng hoàng vô, nói đi đâu vậy?”

Sở Tức né tránh: “Ừ ừ ừ….”

Chu Dương Tử lúc này mới đem mọi việc nói rõ: “Bắc Lãng thiếu người trẻ tuổi, người lớn lên xinh đẹp dễ dàng dành lấy hảo cảm của mấy ông bà già càng thiếu, nơi này mấy người già sinh hoạt rất cô độc, vì đảm bảo tâm lý của họ khỏe mạnh, yêu cầu mỗi ngày đều phải có người bồi ăn cơm, nói chuyện phiếm.”

“Ăn cơm nói chuyện phiếm, ta am hiểu mấy vụ này nhất á.”

“Cũng đúng, ngươi là dạ dày vương mà, gương mặt phá lệ ai nhìn cũng thích, mấy người già dễ gì né chiêu.”

Sở Tức sinh ra với một gương mặt đẹp, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, da trắng như búp bê sứ, ai nhìn cũng không tự giác dấy lên một cổ yêu thích.

Mặt nhìn phát thích ngay. Đem mấy tật xấu của hắn che giấu kín kẽ.

Nơi Chu Dương Tử làm việc là viện dưỡng lão xa hoa nhất Bắc Lãng, người ở không phú thì quý. Một người già có ba bốn người chăm sóc chiếu cố, phòng bệnh cũng là một căn riêng, an tĩnh lại thoải mái.

Sở Túc tự nhận là người tốt, lại được huynh đệ giao nhiệm vụ, cùng ngày liền thay quần áo lao động, một buổi chiều chạy hết bảy tám căn lầu, hết nói lại cười, rồi ca hát khiêu vũ, dỗ mấy ông bà già vui vẻ ra mặt, lúc về còn lôi kéo tay không nỡ để hắn đi.

Chu Dương Tử thấy hấp dẫn, liền đem hắn dẫn tới lầu của lão đại nơi này.

“Lão gia tử này họ Cố, lai lịch không nhỏ.” Chu Dương Tử giới thiệu: “Tính tình lại rất lớn, không hài lòng một tí liền nháo không chịu ăn cơm, đã hai ngày nay chưa chịu ăn rồi đó. Người thân, cháu nội ổng cũng tới đây dỗ rồi mà không ăn thua. Đêm nay nếu ổng không ăn là chỉ có thể đưa đi bệnh viện.”

“Có vẻ khó à.” Cháu nội cũng dỗ không được.

“Cháu nội ổng người gặp người ghét, hoàn toàn không bằng ngươi.”

Sở Tức nhún vai: “Được rồi, nhiệm vụ khó từ, để ta đi thử.”

Lầu Cố lão gia tử ở bố trí hoàn toàn khác biệt với mấy căn kia, vừa vào trong là thấy bày mấy cái cây to to xấu quắc không hề có tí hơi thở sinh hoạt, vách tường thang lên lầu treo đầy tranh chữ chen chúc nhau, nhìn kỹ đều là tác phẩm của mấy danh gia danh tác, đãi ngộ mấy tác phẩm này xem ra còn không bằng mấy cái tranh mười đồng ngoài hội chợ.

Người chăm sóc đã được Chu Dương Tử thông báo, giúp hắn đem cửa phòng ngủ mở ra.

Đèn không bật, hên quá hôm nay có trăng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ lớn sát đất giúp trong phòng có thêm một tầng ánh sáng yên tĩnh.

Lão gia tử ngồi trên ghế sô pha đơn trước cửa, nhắm mắt lại, vẻ già nua trên gương mặt không có sinh khí, nếu không phải ngực ông còn phập phồng, Sở Tức hoài nghi lão gia tử có phải đã quy tiên luôn rồi không.

Hắn đi qua ngồi bên mép giường. Tiếng bước chân đánh động đến lão gia tử, đôi mắt già nua mở ra, ánh mắt uy nghiêm tối tăm giống như con chim ưng chưa từng già cỗi.

“Gia gia, ngài khỏe, ta là người chăm sóc mới tới, ta kêu Sở Tức.”

Lão gia tử há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng không còn sức lực nói chuyện.

Sở Tức bưng chén lên, tặng cho lão gia tử một nụ cười rạng rỡ. Hắn lớn lên rất thuận mắt, cười lên hệt như ánh mặt trời xán lạn, phảng phất xua tan hết tuyết mùa đông, mưa xuân rơi xuống.

“Ăn chút cơm nào.”

Lão gia tử nhắm mắt lại, không cho chút mặt mũi nào.

Đây là lần đầu tiên Sở Tức tươi cười mà vẫn bại trận. Lão gia tử vừa thấy chính là kiểu người ý chí kiên định, sẽ không bị người khác ảnh hưởng.

Sở Tức thấy lão gia tử không có sức lực nói chuyện, tuổi lại một đống, còn không chịu ăn cơm chỉ sợ đói quá sinh ra chuyện mất.

“Ăn cơm không, ăn cơm không, ăn cơm không nào….”

Hắn cố ý ở bên tai lão gia tử nhao nhao nói ra tiếng, lão gia tử quả nhiên không kiên nhẫn nổi, há mồm muốn quát lớn, Sở Tức tranh thủ cơ hội đút cho ông ấy một ngụm canh.

Lão gia tử đột nhiên bị đút một ngụm, không kịp phòng ngừa mà nuốt đi xuống.

“Ngươi……..”

Ông lại há mồm muốn mắng, Sở Tức lại nhanh nhạy nắm được cơ hội, lại đút một miếng nữa.

Lão gia tử không hề mặc mưu, gắt gao ngậm chặt miệng.

Cái miệng nhỏ của Sở Tức không ngừng nói liên thanh: “Gia gia, ta không hề có ý mạo phạm. Khi ta còn nhỏ không chịu ăn cơm, bà nội ta toàn đút ta như vậy, đem ta đút thành một em bé mập mạp, đây là yêu thương nha. Người ngồi góc độ này vừa phải nè, ăn sẽ không bị sặc.”

Lão gia tử không để ý tới hắn, ấn chuông gọi cho người chăm sóc.

“Từ bỏ giãy giụa đi, hiện tại không ai tới cứu người đâu.” Sở Tức chặc lưỡi hai tiếng: “Tính tình ngài cũng thật lớn quá, cùng ta năm ba tuổi đó giống nhau y chang, quả nhiên là lão tiểu hài.”

Lão gia tử bị mấy lời nói không biết xấu hổ của hắn chọc cho tức đến cười ra tiếng.

“Khi đó ta ăn một miếng, bà nội liền cho ta mười đồng, đây là giao dịch công bằng. Gia gia, không ấy ngài vất vả đem chén cơm này ăn hết đi, xong ngài còn có cái tâm nguyện gì, ta đều giúp ngài hoàn thành, như vậy công bằng đi?”

Lão gia tử rốt cuộc nghiêm túc nhìn hắn một cái.

Nửa giờ sau lão gia tử bị đưa vào bệnh viện.

Cháu nội ông Cố Thương, sắc mặt trầm trọng mà ngồi ở văn phòng bác sĩ, nheo mắt nhìn bệnh án, sắc mặt đen đến dọa người.

Bệnh án bác sĩ dùng chữ ngoằn ngoèo viết lên mấy thuật ngữ y khoa, đơn giản dịch ngắn gọn lại chính là: ĂN NO CĂNG!!!