Chương 7

Lục Thương chuyển ánh nhìn khỏi cảnh tượng chói mắt đó, lại nhìn vào gương mặt cậu lần nữa.

Mắt anh có màu đen nhánh, không hề pha trộn chút tạp chất nào, khi nhìn xuống như những đám mây đen nặng nề bao trùm cả thành phố, mang lại cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ.

Lạnh quá.

Trì Tuyết Nhị bị sức mạnh của ánh mắt ấy dọa cho sợ hãi, lúc này cậu đã biết áp suất thấp khiến cậu toàn thân rét lạnh lúc ngủ đến từ đâu.

“Cậu tên là gì?”

Nhìn nhau một lúc, Lục Thương mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp, phù hợp với vẻ ngoài và khí chất của anh, nhưng vẫn mang theo hơi lạnh cứng rắn, cũng rất có từ tính.

Nhưng câu hỏi này thực sự khiến người ta ngạc nhiên, trước mặt là đối tượng sắp kết hôn mà anh lại không biết tên người đó, ngay cả khi ký hợp đồng cũng không chịu nhìn xem.

Có vẻ như thực tế không khác gì so với những gì đã được thiết lập trong tiểu thuyết, đúng là sếp lớp này hoàn toàn không coi trọng một nhân vật bia đỡ đạn như cậu.

Trì Tuyết Nhị cũng không bận tâm, hai tay nắm chặt chăn lông vũ trước mặt, nhẹ nhàng trả lời: "Trì Tuyết Nhị."

Giọng nói của cậu không to, ấm áp nhưng lại hơi khàn khàn, không phải là điểm trưng tự nhiên của giọng nói mà giống như do nguyên nhân cơ thể gây ra.

Lục Thăng gật đầu: "Cậu có biết tôi là ai không?"

Trì Tuyết Nhị chớp mắt, lại nhìn người đàn ông lạnh lùng cao lớn, bả vai rộng trước mặt, cảm giác anh nhấc tay cái có thể nhấc cậu lên.

Đương nhiên cậu biết, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi tỉnh dậy, cậu đã nhận ra thân phận của anh.

Vai chính công trong cuốn tiểu thuyết này, cũng là đối tượng đã kết hôn thỏa thuận với cậu, Lục Thương.

Trì Tuyết Nhị thầm hít một hơi, mặc dù trước đó cậu đã từng tưởng tượng về hình dáng của Lục Thương dựa trên những mô tả trong sách, nhưng khi thật sự gặp mặt anh, cậu vẫn cảm thấy có chút chấn động.

Lục Thương có vẻ ngoài rất xuất sắc, các đường nét khuôn mặt lạnh lùng và sâu sắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bên dưới làm vẻ lạnh lùng của anh thêm phần bạc tình. Chiếc áo sơ mi đắt tiền không thể che giấu được cơ thể mạnh mẽ rắn rỏi của anh.

Aura đầy tính xâm lược và hung hăng khiến Trì Tuyết Nhị gần như không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cậu vẫn cố gắng đáp: "Anh là ngài Lục.”

Có lẽ vì vẻ ngoài và thái độ ngoan ngoãn phối hợp của cậu chủ nhỏ này quá mê hoặc nên ánh mắt lạnh lùng của Lục Thương không còn áp bức như trước, thậm chí anh còn cong môi cười: "Trông cậu còn rất trẻ, kết hôn theo thỏa thuận không phải chuyện nhỏ, cậu đã chắc chắn chưa? Nếu cậu muốn đổi ý, bây giờ cậu nói ra vẫn còn kịp.”

Đổi ý? Nghe mấy câu đó, đột nhiên Trì Tuyết Nhị nhận ra rằng Lục Thương hoàn toàn không có cảm tình gì với mình. Anh tìm mình để liên hôn cũng chỉ vì gia đình gán ghép.

Lục Thương chỉ không muốn phát sinh những tranh cãi không đáng có với gia đình, để cắt đứt rắc rối, anh đã liên hệ riêng với cậu và thêm một lớp quan hệ hợp đồng trên nền tảng liên hôn.

Nhưng nếu một ngày nào đó Lục Thương đột nhiên thay đổi ý định, thà làm căng với gia đình cũng không đồng ý cuộc hôn nhân thỏa thuận này. Anh thì không sao, nhưng đối với Trì Tuyết Nhị mà nói, đó là hy vọng nhận được số tiền lớn từ thỏa thuận bị tước đoạt.

Nghĩ đến khả năng này, Trì Tuyết Nhị vội ngồi thẳng dậy: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẵn sàng phối hợp thực hiện thỏa thuận..."

Có lẽ vì nói nhanh quá, cậu vô tình hít phải không khí lạnh, xộc vào cổ họng, Trì Tuyết Nhị cúi đầu che ngực ho hai tiếng.

Lục Thương không bất ngờ trước phản ứng của cậu. Dù sao, những điều khoản hấp dẫn trong thỏa thuận không phải là sự mê hoặc mà một đứa trẻ ở độ tuổi này có thể cưỡng lại được, huống hồ anh còn hứa sẽ hỗ trợ tài chính cho công ty của Trì Cốc Phong.

"Cậu nghĩ kỹ rồi là tốt, phần thỏa thuận của cậu thì cậu tự giữ cho kỹ, nếu trong thời gian thỏa thuận không có bất kỳ sự cố bất khả kháng nào xảy ra, sau khi kết thúc, tôi sẽ đổi hết các điều khoản thành tiền mặt như đã hứa, cậu không cần phải lo lắng về điều đó."