Bầu không khí trong xe lại trở nên yên tĩnh. Lâm Tu nhìn qua gương chiếu hậu, nhận thấy Trì Tuyết Nhị đã tựa lưng vào ghế ngồi.
Dường như cậu không có tinh thần lắm, làn da tái nhợt không có màu máu, hàng lông mi dài nhẹ nhàng buông xuống, đôi môi nhạt màu khẽ mím lại, trông yên tĩnh và xinh đẹp.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính xe chiếu vào, bao phủ cậu trong một lớp ánh sáng vàng nhạt, cậu như một tinh linh xinh đẹp vô tình lạc bước vào nhân gian.
Nhà họ Lục là một dòng họ hàng đầu ở Bắc Thành, mức độ xa hoa không phải điều mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Mặc dù sếp lớn đã rời khỏi nhà họ Lục để sống riêng từ sớm rồi nhưng căn biệt thự trong khu nhà giàu của anh cũng không kém gì nhà họ Lục.
Ít nhất là khi Trì Tuyết Nhị được xe Bentley đưa đến, mắt cậu không có một giây nhàn rỗi nào suốt dọc đường đi.
Lâm Tu vẫn còn công việc phải làm, sau khi đưa Trì Tuyết Nhị đến nơi an toàn, cậu ấy vội vã rời đi.
Sau đó, quản gia và người giúp việc trong biệt thự chịu trách nhiệm tiếp đón và chăm sóc Trì Tuyết Nhị. Từ đầu đến cuối, cậu đều trong trạng thái mơ màng choáng váng, cuối cùng được đưa lên phòng ngủ ở tầng hai. Cậu lịch sự từ chối sự giúp đỡ nhiệt tình của người giúp việc khi họ muốn thay quần áo và chuẩn bị tắm rửa cho cậu, sau đó cậu mới có thể tận hưởng không gian riêng tư yên tĩnh.
Căn phòng rất rộng, gần như gấp đôi phòng của cậu ở nhà họ Trì, phong cách trang trí cũng tương tự với tổng thể biệt thự, sử dụng tông màu xám lạnh, trông có phần cô quạnh.
Trì Tuyết Nhị đi một vòng quanh phòng, trong đầu đã bắt đầu phác thảo ý tưởng về việc sẽ biến căn phòng này thành một không gian mang phong cách riêng của mình.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu cậu có thể ở đây đủ lâu.
Sau một ngày mệt mỏi, cảm giác uể oải trong cơ thể cậu càng thêm nặng nề. Cảm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, dù đã uống thuốc nhưng cũng chẳng mấy hiệu quả. Xuyên vào thế giới này được hơn một tháng, Trì Tuyết Nhị đã phần nào hiểu rõ cơ chế phục hồi của cơ thể này, tác dụng của thuốc không thể so sánh với việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Lúc này, cậu chỉ muốn nằm xuống chiếc giường mềm mại và ngủ một mạch mười tiếng liền. Dù ngày tận thế có đến cũng đừng mong kéo cậu ra khỏi chăn.
...
Ban đêm.
Biệt thự đèn đuốc sang choang, chiếc Bentley màu xám nhạt êm ái chạy vào sân.
Lâm Tu ra phía sau mở cửa xe, một người đàn ông mặc bộ vest cao cấp bước xuống từ ghế sau. Anh có dáng người vô cùng cao lớn, thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai lạ thường dưới ánh sáng lạnh lẽo và sáng rực, nhưng phong thái toát ra từ người anh quá lạnh lùng. Đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, cả người tỏa ra áp bức, người sống chớ lại gần.
Bên trong đại sảnh xa hoa rộng lớn, chiếc đèn chùm trên trần nhà sáng rực lạnh lẽo. Quản gia Tống Bình đứng đợi ở cửa ra vào, khi Lục Thương bước vào, anh tiện tay đặt chiếc áo vest vừa cởi lên cánh tay ông ấy.
Hương thơm đậm đà của thức ăn lan tỏa trong không khí, Lục Thương nới lỏng cà vạt, nhíu mày: "Tôi đã dùng bữa tối rồi."
Công việc của anh rất bận rộn, vốn không có thói quen dùng bữa tối ở nhà.
Tống Bình đã chăm sóc anh nhiều năm, dĩ nhiên ông ấy hiểu rõ điều đó, vừa đi vừa giải thích: "Hôm nay cậu Trì mới đến đây, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ muốn dùng bữa cùng cậu ấy nên mới bảo người chuẩn bị sẵn vài món."
Cách gọi xa lạ đó khiến Lục Thương dừng bước trong giây lát, nghiêng người hỏi: "Cậu Trì?"
Anh hơi khựng lại, rồi nghĩ đến gì đó, giọng điệu hơi trầm xuống: “Đón về rồi hả?”
Lâm Tu đứng cạnh tiến lên trả lời: “Vâng, vừa mới đón về trưa hôm nay, tôi tự đi đón.”
Lục Thương không nói thêm gì nữa, nét mặt vẫn không thay đổi, đi đến tủ rượu trước quầy bar, cầm một chiếc ly úp ngược: "Người đó thế nào?"