Chương 4

Hiện giờ, tuy cậu không còn là thiếu niên quái gở như trước, nhưng cũng không phản đối mối liên hôn này, dù sao đây cũng là một phần tất yếu của diễn biến câu chuyện trong tiểu thuyết, cậu - nhân vật pháo hôi - định sẵn sẽ phải kết hôn với nhân vật chính công.

Hơn nữa, nghĩ đến khoản tiền lớn mà cậu sẽ nhận được sau khi thỏa thuận kết thúc, trong lòng Trì Tuyết Nhị còn có chút phấn khởi, háo hức. Một khoản tiền lớn như vậy, đủ để cậu sống sung túc đến cuối đời rồi.

Dù sao với thân thể yếu ớt của cậu bây giờ, sau này có lẽ cũng không làm được công việc cường độ cao, đối với cậu thỏa thuận này thật sự không phải chuyện xấu.

Lại qua một đêm, sáng hôm sau nhà họ Lục tới đón người đúng giờ.

Mưa rơi cả đêm, bầu trời xanh biếc như được gột rửa.

Những luống hoa trong vườn được tưới nước khiến chúng trở nên rực rỡ và mềm mại, những giọt sương long lanh trong suốt đọng trên cánh hoa và lá xanh, không khí mang theo sự ẩm ướt trong lành sau cơn mưa, nhiệt độ dễ chịu.

Chiếc Bentley màu xám dừng trước cổng sắt chạm trổ hoa văn, một thanh niên có dáng người cao ráo đứng trước cửa, khi nhìn thấy người bên trong đi ra thì tiến lên chào đón.

"Cậu Trì."

Trì Tuyết Nhị từng gặp người này rồi, đây là trợ lý của đối tượng liên hôn với cậu, tên là Lâm Tu, tướng mạo nho nhã, phong thái lịch thiệp, toát lên khí chất của một tinh anh trong xã hội, lần trước cậu ấy cũng là người mang thỏa thuận hôn nhân đến.

Nói cách khác, cho đến giờ, Trì Tuyết Nhị vẫn chưa gặp vị sếp lớn mà cậu sắp kết hôn theo thỏa thuận đó, đúng là giỏi ra vẻ và giữ sự thần bí.

Tuy nhiên, có lẽ vị sếp lớn này cũng không cố ý, rất có thể chỉ đơn thuần là bận rộn, dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân theo thỏa thuận, thật sự không đáng để đặt nặng trong lòng.

Lâm Tu nhận vali của Trì Tuyết Nhị từ tay người giúp việc, bỏ vào cốp xe.

Trì Tuyết Nhị lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn người phía sau.

Trì Cốc Phong ôm vai vợ, ánh mắt nhìn Trì Tuyết Nhị chứa đầy sự không nỡ và lo lắng: "Tuyết Nhị, ở môi trường mới phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu không quen, có thể gọi điện về nhà bất cứ lúc nào, bác sẽ cho người đến đón cháu ngay lập tức."

Trì Tuyết Nhị bình tĩnh gật đầu, ra hiệu cậu biết rồi.

Tô Ngọc Dung vẫn nép vào chồng như con chim nhỏ, ưu nhã chỉnh lại chiếc khăn choàng trên vai, dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để dặn dò vài câu mang tính tượng trưng.

Lúc sắp đi, dì Trương giúp việc đứng cạnh không nhịn được nữa, tiến lên chào tạm biệt Trì Tuyết Nhị. Trước mặt chủ, bà ấy không dám nói nhiều, khuôn mặt hiền từ in dấu vết năm tháng đầy vẻ lưu luyến và không nỡ rời xa cậu. Bà ấy nắm lấy tay Trì Tuyết Nhị, liên tục nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, bảo trọng nhé, nhớ chăm sóc bản thân."

Trì Tuyết Nhị cũng nắm lấy bàn tay thô ráp của bà ấy, cúi xuống nhẹ nhàng ôm bà ấy một cái.

Chiếc Bentley vững vàng lướt trên con đường rộng lớn, Trì Tuyết Nhị dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn hàng cây và những tòa cao ốc dần lùi xa phía sau.

Lâm Tu nhìn qua gương chiếu hậu, mỉm cười nói: "Cậu Trì, đừng căng thẳng, lần này đón cậu về chỉ đơn giản là để hai người sống thử trước hôn nhân, trong quá trình đó nếu có điều gì không thoải mái, cậu có thể nói ngay."

Trì Tuyết Nhị quay đầu lại, bị câu "sống thử trước hôn nhân" kéo trở lại hiện thực, ngay lúc này, cậu chợt nhận ra rằng mình thực sự sắp kết hôn với một người đàn ông.

Đối với một người trước và sau khi xuyên sách đều là tay mơ, hoàn toàn không có kinh nghiệm tình cảm như Trì Tuyết Nhị, việc này quả thực là một thử thách khó khăn.

Nghĩ đến đây, Trì Tuyết Nhị không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu, tai cậu nóng lên, ửng đỏ không kiểm soát được.

Lâm Tu chú ý đến sự ngượng ngùng của cậu, tinh tế không hỏi thêm gì nữa.