“Cậu chủ?”
Lục Thương cụp mắt, nhưng không nhìn ông ấy, thản nhiên nhìn trên giường Trì Tuyết Nhị: “Để tôi.”
Chú Tống trưng ra biểu cảm chấn động giống Trì Tuyết Nhị, chẳng đợi chú Tống nói gì, Trì Tuyết Nhị đã không nhịn được lên tiếng trước: “Không cần đâu, để chú Tống ôm tôi là được rồi, không cần phiền anh Lục.”
Nói rồi giơ tay ra, chú Tống nhìn cánh tay nhỏ nhắn trước mặt, trắng nõn, giống như ngọc phát sáng, không đợi ông ấy nói gì, chợt cảm thấy sau lưng có ánh mắt mạnh mẽ nhìn ông ấy chằm chằm, sau ót sắp bị nhìn thủng đến nơi, khí áp xung quanh cũng lạnh hơn vài độ.
Trong lòng chú Tống biết rõ, nhìn ánh mắt mong đợi của Trì Tuyết Nhị, cười ha hả, đấm hông ngồi dậy: “Chà, lớn tuổi rồi, tay già chân yếu, hông cũng yếu. Lát nữa làm ngã Tiểu Trì xuống đất thì không được rồi.”
Vừa nói ông ấy vừa tránh sang một bên, khiêm tốn không dám nhìn vào mắt Trì Tuyết Nhị.
Trì Tuyết Nhị không ngờ chú Tống lại đột nhiên “làm phản”, cậu trợn tròn mắt, chưa kịp phản kháng thì một bóng người đã đột nhiên rơi xuống trước mắt cậu. Đồng thời, eo bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, hương thơm mát lạnh lập tức tràn vào, hơi thở càng lúc càng nặng nề theo chuyển động.
Trì Tuyết Nhị có chút bối rối, mùi lúc này cậu ngửi thấy hẳn là mùi là nước hoa trên người Lục Thương, mùi rất thơm, không hề ngấy, là một loại mùi gỗ mát lạnh cao cấp, trầm ổn thanh đạm, nhưng lại rất phù hợp với ấn tượng bên ngoài của Lục Thương.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc để thưởng thức say mê với mùi hương cơ thể.
Từ lúc gặp nhau cho đến nay, cậu chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy với Lục Thương. Trì Tuyết Nhị cảm thấy khó xử, vô thức di chuyển cơ thể ra xa. Lục Thương nhận ra ý đồ của cậu, cụp mắt liếc nhìn cậu, cánh tay nhẹ nhàng quàng qua eo, tay khác đồng thời vòng qua chân cậu, không cần tốn nhiều sức đã bế ngang cậu lên.
"Tôi chưa bao giờ bế ai cả."
Trì Tuyết Nhị đang thích ứng với cảm giác không trọng lượng đột ngột, giọng nói lạnh nhạt của Lục Thương vang lên trên đỉnh đầu: “Không khống chế tốt sức lực, nếu làm cậu đau thì cứ nói với tôi.”
Trì Tuyết Nhị ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Ánh sáng chiếu từ trên xuống dưới, càng làm rõ đường quai hàm mịn màng và sắc sảo của Lục Thương, cũng làm cho bóng dưới xương mày và sống mũi cao trở nên dày hơn.
Trì Tuyết Nhị thực sự không thể hiểu được tính cách của Lục Thương. Rõ ràng anh lạnh như băng, nhưng có những lúc anh lại bất ngờ thể hiện ra một khía cạnh nhân đạo.
Mấy cái khác không nói, cánh tay và vòng ôm của anh thực sự rất ổn định. Trì Tuyết Nhị nằm trong lòng anh, ngoài cảm thấy cơ bắp trên người anh cứng quá hơi cộm ra thì không có khuyết điểm nào khác. Vừa rộng lớn lại rắn chắc, quả thực chính là chiếc cáng thịt hoàn hảo.
"Cảm ơn anh."
Bế cũng bế rồi, Trì Tuyết Nhị cũng không làm ra vẻ, nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn: "Như vậy là được, dù sao tôi cũng là đàn ông, không yếu đuối mong manh như vậy."
Những lời này khiến Lục Thương hơi cúi đầu, ánh mắt nặng nề quét qua khuôn mặt cậu.
Là đàn ông, nhưng Lục Thương không đồng ý với câu nói " không yếu đuối mong manh như vậy". Cậu thực sự quá nhỏ con, chỗ nào cũng rất nhỏ, người nhỏ, mặt nhỏ, eo cũng gầy quá mức. Vừa rồi lúc tay anh đặt lên, chỉ sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm nó gãy mất.
Mọi chỗ trên người cậu đều mềm mại đến mức lúc bế lên cứ như không có trọng lượng, chính vì thế nên ngay từ ban đầu anh đã nói nếu làm cậu đau thì phải nói ngay.
Cho dù bây giờ đã bế được một lúc rồi, Lục Thương vẫn có cảm giác hoang mang gần như hoảng sợ trước cơ thể mềm mại, luôn thoang thoảng hương thơm ngọt ngào trong vòng tay.
Anh không biết nên xử lý thế nào cho đúng với sự tồn tại của Trì Tuyết Nhị.
Đây là một trải nghiệm kỳ lạ ngoài tầm kiểm soát của anh trong mười mấy năm chiến đấu thương trường.