Chương 24

Giọng nói của Lục Thương trầm thấp, giọng điệu lạnh như băng không hề có độ ấm nào, cách loa điện thoại cũng có thể khiến người ta đông cứng lại, dường như chú Tống cũng bị ảnh hưởng, đầu óc mơ màng chợt tỉnh táo lại, hít sâu một hơi rồi bắt đầu kể lại mọi việc cho anh nghe.

Lục Thương ở phía sau bàn làm việc vừa lắng nghe vừa bước đi, Lâm Tu lập tức lấy áo khoác đã chuẩn bị sẵn đưa cho anh, hai người cứ như vậy bỏ lại một bàn đẩy tài liệu chưa xử lý bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Dưới chỉ thị từ xa của Lục Thương, chú Tống đưa Trì Tuyết Nhị gần như bất tỉnh đến bệnh viện gần nhất, Lâm Tu định vị địa chỉ của bệnh viện rồi phóng xe như bay đến nơi.

Cũng may đã là đêm khuya, không tắc đường, Lục Thương ngồi ơ hàng ghế sau, thân hình cao lớn ẩn mình trong bóng tối, mặc dù không nói lời nào nhưng Lâm Tu cũng không dám chậm trễ, lái xe với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện.

Đêm khuya ở bệnh viện không có quá nhiều người.

Khi Lục Thương và Lâm Tu đến đây thì chú Tống đang ngồi ở băng ghế dài ngoài phòng bệnh.

Thấy Lục Thương, chú Tống rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chú hơi đứng dậy nói với anh: "Đã kiểm tra xong rồi, bác sĩ nói bị viêm sốt do dị ứng, từ vấn đề dị ứng mà xem thì chắc do đổi tường mới ở nhà, may mắn không có gì nghiêm trọng, bác sĩ đã kê thuốc hạ sốt, đã bắt đầu hạ sốt rồi, cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất."

Lục Thương nghe xong thì nhớ đến Lâm Tu nói thấy Trì Tuyết Nhị đăng trong vòng bạn bè rằng cả ngày bận rộn sửa lại phòng, xem như phù hợp với chuyện chú Tống nói.

Anh hơi hạ mắt xuống: "Chất lượng giấy dán tường thấp sao?"

"Cũng không phải." Nói đến vấn đề này, vẻ mặt chú Tống khổ sở một cách khó hiểu: "Đều là thương hiệu cao cấp nhất thành phố, được làm từ vật liệu thiên nhiên không độc hại, lắp đặt trong phòng cũng không ảnh hưởng đến việc ăn ở, theo lý thuyết thì không nên xảy ra chuyện dị ứng như vậy."

Quá dễ để không bị dị ứng nhưng vẫn có trường hợp bị dị ứng đặc biệt, có thể không phải vấn đề do giấy dán tường, là do thân thể của Trì Tuyết Nhị quá yếu ớt và nhạy cảm, thật ra cũng không có gì ngạc nhiên.

Ba người ở đây đều hiểu rõ chuyện này, không lãng phí thời gian ở đây.

Lục Thương nghiêm mặt lại, đôi mắt tối đen không nhìn ra cảm xúc, trầm giọng hỏi: "Cậu ấy ngủ bao lâu rồi, hiện giờ đã tỉnh chưa?"

"Vừa nãy tôi đi xem thì chưa tỉnh." Chú Tống nhìn vào phòng bệnh một cái, giọng điệu hơi do dự, sau khi bối rối lúc ban đầu thì hiện giờ trong lòng ông ấy có hơi bất an.

Buổi tối ông ấy thật sự hoảng sợ trước việc Trì Tuyết Nhị đột nhiên có triệu chứng, vì vậy ông ấy phải gọi cho Lục Thương mà hoàn toàn quên mất tính cách lạnh lùng, cứng như đá của cậu chủ nhà mình.

Để người cuồng công việc bỏ việc mà đi, kết quả là chạy đến chỉ bị dị ứng đơn giản, Tống Bình càng nghĩ càng thấy sợ hãi, dường như Lục Thương trước mặt đã bắt đầu nổi giận khủng bố.

Hành lang bệnh viện trong đêm yên tĩnh âm u, dưới hơi thở nặng nề lo lắng của chú Tống, giọng nói trầm thấp của Lục Thương lộ ra cảm xúc lạnh lẽo như băng: "Tôi vào xem thử."

Anh nói xong thì đẩy cửa phòng ra, lập tức đi vào.

Cánh cửa trước mặt được mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, chú Tống hơi sững sờ, đưa tay lau mồ hôi trên trán, vô thức liếc nhìn Lâm Tu bên cạnh, không chắc chắn mà nói: "Trợ lý Lâm, hôm nay trong công ty xảy ra chuyện gì không ổn sao, lại có dự án lớn à?"

Sắc mặt trợ lý Lâm bình tĩnh, không kiêu ngạo không nịnh nọt: "Gần đây tiến độ đàm phán thu mua không lạc quan, có nguy cơ bị các công ty cạnh tranh cắt đứt bất cứ lúc nào, vẫn còn một số tài liệu quan trọng trong văn phòng chưa được tổng giám đốc Lục xem, vốn dĩ hôm nay chúng tôi sẽ tăng ca đến sáng, ở lại công ty qua đêm."