Chương 23

Lâm Tu gật đầu, cường độ làm việc và sắp xếp như thế này đối với người cuồng công việc như Lục Thương mà nói là chuyện bình thường từ lâu rồi. Đương nhiên cũng phải hiểu rằng anh nói như thế có nghĩa là hôm nay sẽ phải ngủ lại trong phòng nghỉ của văn phòng, không trở về biệt thự.

Nếu như là thường ngày, đương nhiên Lâm Tu sẽ không có bất kỳ dị nghị gì, chỉ chấp nhận số phận cùng ông chủ tăng ca đêm là được, nhưng dù sao bây giờ đã không giống xưa nữa. Vừa nhìn khuôn mặt lạnh lùng bị che một nửa dưới ánh sáng yếu của Lục Thương, cậu ấy quyết định vẫn nên đưa ra lời nhắc nhở khéo léo.

“Tổng giám đốc Lục, có cần tôi gọi điện thoại thông báo cho bên biệt thự không?”

Lục Thương: "Thông báo cái gì.”

Lâm Tu: "Chủ yếu là báo cho cậu Trì một tiếng.”

Ngoại trừ tuần trước đi công tác ra thì từ sau khi đón Trì Tuyết Nhị tới, đây là lần đầu tiên Lục Thương tăng ca đêm ở công ty không về ngủ. Về tình về lý, hình như đều nên báo cho Trì Tuyết Nhị biết một chút.

Giọng điệu và tiếng nói của Lục Thương hoàn toàn không thay đổi: "Không cần.”

Lâm Tu Tri hiểu thái độ của anh, tự giác im lặng, quyết định cả đêm nay cố gắng hết sức không nhắc tới chuyện và đề tài có liên quan đến Trì Tuyết Nhị.

Tán gẫu xong, nhanh chóng chuyển sang chế độ làm việc. Lâm Tu sắp xếp lại tất cả tài liệu, thông tin được đề cập trong cuộc họp, đặt trước mặt Lục Thương, vừa muốn báo cáo với anh, lại không ngờ Lục Thương mở miệng trước.

"Hôm nay ở bên biệt thự có chuyện gì đặc biệt xảy ra à?"

Động tác trên tay Lâm Tu hơi khựng lại, tưởng là mình nghe lầm, trong đầu vẫn đang chạy đua với nội dung công việc muốn báo cáo, nên nhất thời bị đơ.

Rõ ràng vừa rồi khi cậu ấy chủ động nhắc tới Trì Tuyết Nhị, Lục Thương đang kiểu không muốn nghe, chuyện cỏn con, thái độ lạnh lùng không care, sao bây giờ lại chủ động hỏi tới.

Tuy rằng miệng anh nói là biệt thự, nhưng trong biệt thự hiện tại có ai, kẻ ngốc cũng biết.

Thấy cậu ấy vẫn không có phản ứng, ngón tay Lục Thương lật tài liệu dừng lại, liếc mắt nhìn.

Lâm Tu hơi căng da đầu, lập tức thẳng lưng nghiêm mặt trả lời: "Không có gì đặc biệt cả.”

Nói xong, cậu ấy đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, suy nghĩ một hồi, không xác định nói: "Quản gia Tống không có liên lạc với tôi, nhưng lúc tôi nghỉ trưa lướt wechat, có thấy cậu Trì đăng lên mạng xã hội, hình như cậu ấy đang trang trí phòng.”

Lục Thương ngẩng đầu: "Vòng bạn bè à?”

Lâm Tu gật đầu: "Đúng vậy, vì tiện liên lạc nên hôm đó đi đón cậu Trì tôi đã thêm Wechat của cậu ấy."

Nói đến đây, Lâm Tu không khỏi nở nụ cười: "Cậu Trì rất thích đăng bài lên Khoảnh khắc, một ngày tôi lướt thấy mấy cái liền, rất nhiều cái thú vị, chắc tổng giám đốc Lục cũng thấy phải không."

Lục Thương không nói gì tiếp, sắc mặt vốn đã lạnh lẽo cứng ngắc lại bị bao phủ bởi tầng sương mù, đôi mắt vô cảm.

Lâm Tu không hiểu vẻ mặt này của anh có ý gì, cũng không hiểu những lời vừa rồi có vấn đề gì nhưng cậu ấy đã ở bên Lục Thương nhiều năm, biết từ trước đến nay tâm tư anh khó đoán, biết thời điểm như này nên im lặng không nói gì là tốt nhất.

Văn phòng rộng lớn như vậy trở nên ngột ngạt khó chịu vì áp suất thấp đột ngột từ Lục Thương, nhưng vào lúc này một tiếng rung động bỗng vang lên rất không thích hợp.

Lâm Tu nín thở nhìn sắc mặt Lục Thương không kiên nhẫn nhìn màn hình điện thoại nhưng vẫn cầm lên nghe máy.

"Alo."

"Cậu chủ, không ổn rồi, đột nhiên Tiểu Trì bị ốm, cả người nóng quá!"

Mặc dù chú Tống đã gần 50 tuổi nhưng cơ thể luôn khỏe mạnh đầy năng lượng, cho dù không bật chế độ rảnh tay thì giọng nói này vẫn để Lâm Tu nghe thấy rõ ràng dù cách hai mét.

Cậu ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lục Thương đứng dậy từ trên ghế, hàng mày nhíu chặt: "Sao lại vậy? Nói chậm thôi."