“Cổ họng đã đỡ chưa?”
“Hở?” Trì Tuyết Nhị vốn vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, nghe anh hỏi như vậy, ngón tay đặt lên cổ mình: "Đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nay chú Tống luôn cho người hầm tuyết lê đường phèn cho tôi, có tác dụng hơn uống thuốc. Giờ thì không ho nữa."
Ngón tay cậu thiếu niên rất mảnh khảnh, đầu ngón tay trắng xanh, đặt trên chiếc cổ thon dài trắng nõn, lúc nói chuyện yết hầu nhô ra lướt qua đầu ngón tay, hình ảnh tự dưng toát lên sự mê hoặc khác thường.
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, đồng tử Lục Thương hơi co lại, nhíu mày, nhanh chóng đánh bay sạch ý suy nghĩ hỗn độn trong lòng, thuận thế xách túi giấy trong tay lên, đưa cho Trì Tuyết Nhị.
Trì Tuyết Nhị nhìn túi, có hơi ngạc nhiên: "Cho tôi sao?”
Giọng Lục Thương bình thản: "Lúc đi công tác về tiện đường mua chút quà, mở ra xem có thích không.”
Đại lão đi công tác trở về thế mà còn mang quà cho mình, Trì Tuyết Nhị được quà mà thấy sợ, càng nghi ngờ lúc trước phải chăng mình đã đọc tiểu thuyết web lậu. Vô tâm lạnh lùng đâu ra, hờ hững thờ ơ chỗ nào, rõ ràng rất là biết điều mà!
Trì Tuyết Nhị vừa treo nổi khϊếp sợ lên mặt, vừa lấy quà trong túi giấy ra. Đó là một hộp quà nhung tơ hình vuông, sau khi mở ra là một cái đồng hồ đeo tay. Dây đồng hồ màu bạc, mặt đồng hồ trong suốt, xung quanh khảm một vòng kim cương sáng chói. Bên trong còn có kết cấu bánh đà cơ giới thoạt nhìn trông cực kỳ tinh vi phức tạp.
Trì Tuyết Nhị hoàn toàn không hiểu gì về đồng hồ, nhưng cũng nhìn ra được đây là một món hàng hiệu xa xỉ, giá cả cao đến mức cậu không dám tưởng tượng.
“Cái này... "Trì Tuyết Nhĩ cầm hộp quà, có chút do dự: "Quý giá quá.”
Chẳng qua chỉ là một món quà nhỏ lúc đi công tác thôi mà, bình thường có lòng là được, hoàn toàn không cần phải xa hoa lãng phí như thế.
Lục Thương hất cằm, đường cong hàm dưới lạnh nhạt sắc bén, vẻ mặt thoạt nhìn cũng không để ý lắm: "Quý hay không quý là phụ thôi, chủ yếu là có thích hay không kìa.”
Nhìn thái độ này của anh, Trì Tuyết Nhị cũng ngờ ngợ hiểu ra, món đồ mà cậu thấy đắt đỏ giá trên trời đối với Lục Thương mà nói chẳng qua chỉ là con bò rụng lông, cây me rụng lá, lúc mua có khi còn chẳng thèm chớp mắt một cái.
Nghĩ thông chuyện này, thoáng chốc Trì Tuyết Nhị cảm thấy chiếc đồng hồ này ở trong tay mình hình như cũng không nặng đến thế. Nếu là quà tặng cho cậu vậy cậu không nhận thì phí quá. Cho dù không mang thì sau này cũng có thể bán được giá tốt ở mấy trang 2hand. Thôi thì vì cuộc sống dưỡng lão cứ nhận về trước đã.
Nghĩ tới đây, Trì Tuyết Nhị thay đổi do dự vừa rồi, đậy kỹ hộp quà lại, cẩn thận ôm ở trước ngực, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt cười cong cong, mềm mại.
“Cảm ơn anh Lục, tôi rất thích lắm.”
Lục Thương nhìn cậu một lúc, môi khẽ nhếch lên, vẫn né ánh mắt: "Thích thì tốt.”
Một lúc sau, anh không khỏi chuyển tầm mắt về lại, dính chặt trên gương mặt xinh đẹp của Trì Tuyết Nhị. Trông cậu dường như thật sự rất thích chiếc đồng hồ đeo tay này, còn mở hộp quà ra xem nhiều lần.
Nhìn biểu hiện này của cậu, Lục Thương hạ mi mắt, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Buổi chiều lúc ở quầy, anh chọn trúng chiếc đồng hồ này, Lâm Tu còn ở bên cạnh biểu đạt tế nhị là không cần tặng quà quý giá quá, chủ yếu là tấm lòng..
Bây giờ xem ra, may mà lúc ấy anh không nghe theo đề nghị của Lâm Tu.
Đêm đó, Lục Thương rất hiếm khi dùng bữa tối ở biệt thự ăn một bữa canh sườn nhân sâm với Trì Tuyết Nhị. Đối với Trì Tuyết Nhị mà nói, đây là đồ tốt để bồi bổ cơ thể, còn đối với anh thì là bổ quá, uống xong cơ thể khô nóng, trằn trọc đến nửa đêm mới khó khăn bước vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thương rời biệt thự đi làm.