Lúc này Trì Tuyết Nhị cũng kịp phản ứng lại, hai tay còn nắm thật chặt quần áo trước ngực Lục Thương, cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt ngược sáng của người trước mặt: "... anh Lục?"
Bởi vì hoảng sợ, giọng cậu nhỏ nhẹ mềm mại, giọng cũng run run.
Giống như là mới vừa tắm xong, sợi tóc đen nhánh ướŧ áŧ nửa khô, làn da bị hơi nóng hun trở nên mỏng manh đo đỏ, hốc mắt ngấn nước, ướt nhẹp giống như có thứ gì đó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lục Thương không tiếng động hít nhẹ một hơi, yết hầu nơi cổ họng rung lên, đầu óc cũng giống như có dòng điện chạy qua, có chút tê dại.
Không khí yên tĩnh, thời gian giống như cũng dừng lại mấy giây.
Trì Tuyết Nhị còn bị bao vây trong ngực của Lục Thương, biểu cảm vừa lờ mờ vừa vô tội.
Cậu hoàn toàn không nghĩ đến Lục Thương lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cậu mới vừa sấy tóc ở trong phòng xong, vừa đặt máy sấy tóc xuống đã nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ chắc là người bên ngoài đã gõ cửa lúc cậu đang sấy tóc, hẳn đã đợi rất lâu, trong lòng thấy có lỗi nên vội vã đứng dậy đi đến mở cửa.
Nhưng không nghĩ đến lúc cậu mở cửa ở bên trong thì người bên ngoài cũng đẩy vào, hơn nữa sức lực còn lớn hơn cậu không biết bao nhiêu lần, thoáng cái đã kéo cả người cậu ra ngoài.
Cậu cũng chưa thấy rõ tình huống bên ngoài là gì thì cơ thể đã va vào một bức tường thịt rộng rãi cứng rắn, trán và mũi bị dập đau điếng, trước mắt như có ngôi sao vàng xoay vòng.
Lục Thương đã bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn cậu nhóc chỉ đứng đến ngực trong lòng mình, giọng nói đè rất thấp: "Sao nãy giờ không mở cửa?"
Trì Tuyết Nhị nháy mắt mấy cái, biểu cảm trên mặt có vẻ lúng túng: "Vừa rồi tôi đang sấy tóc, tiếng máy sấy tóc át đi tiếng gõ cửa nên không nghe thấy."
Dứt lời không biết Lục Thương có hài lòng với câu trả lời này hay không, sợ anh tức giận, lại tiếp tục nói: "Anh đi công tác về rồi sao, chú Tống cũng không nói với tôi hôm nay anh sẽ về, vất vả rồi."
Giọng thiếu niên mềm nhẹ, tóc đen hơi ướt dán lên gò má trắng như tuyết, cặp mắt xinh đẹp giống như dòng suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy, lúc nhìn thì ngập nước long lanh, tảng đá dù lạnh và cứng đến đâu cũng có thể bị cảm hóa lượn quanh ngón tay mềm mại.
Lục Thương sẽ không bị cảm hóa lượn quanh ngón tay mềm mại, nhưng cũng không thể thờ ơ trước đôi con ngươi trong suốt này, cũng vào lúc này anh mới ý thức được tay anh còn khoác lên ngang hông người ta.
Lục Thương chưa bao giờ có tiếp xúc tay chân thân mật với người khác ngẩn ra chốc lát, mặc dù cách một tầng vải quần áo ngủ nhưng vẫn giống như là bị làn da mềm mại đốt cháy, nhanh chóng buông tay ra.
Trì Tuyết Nhị cũng lập tức rời khỏi vòng tay của anh, mái tóc mềm mại đung đưa theo động tác nhảy ra ngoài của cậu, trên người truyền đến một mùi thơm thoang thoảng.
Vẫn là mùi thơm ngọt ngào vừa rồi, yết hầu nơi cổ họng của Lục Thương lại lăn lăn, mất tự nhiên ho khan.
Trì Tuyết Nhị sao có thể biết anh đang suy nghĩ chuyện gì, giơ tay lên mất tự nhiên chạm vào ngang hông mình, bàn tay Lục Thương quá lớn quá nóng, lòng bàn tay dán chặt bên hông cậu, cách quần áo ngủ cũng có thể cảm nhận được sự nóng rát lan dọc theo làn da rõ ràng đến mức khiến người ta tê cả da đầu.
Nói cho cùng vẫn là hơi thở của người đàn ông này quá mạnh mẽ, cảm giác xâm lược quá nặng, mỗi lần ở trước mặt anh, Trì Tuyết Nhị cũng sẽ không tự chủ được mà căng thẳng và đề phòng.
Nhưng người đã đến rồi cũng không thể cứ cho người ta đứng ở cửa được, Trì Tuyết Nhị liếc mắt nhìn hành lang yên tĩnh bên ngoài, nghiêng người sang: "Anh Lục, có muốn vào nói chuyện không?"
Lục Thương vốn định trò chuyện với cậu một lát, tất nhiên sẽ không từ chối, gật đầu đi vào.
Trì Tuyết Nhị không thích ánh đèn xung quanh quá sáng, nên điều chỉnh đèn trần sang chế độ ánh sáng ấm áp, ánh sáng vàng rơi lên thân hình cao lớn của Lục Thương, vạch ra những đường hào quang mềm mại, làm dịu đi đường nét quá lạnh lùng và làm hơi thở của anh yếu đi một chút.