Vì vậy, biệt thự sang trọng này đa số thời gian đều trống rỗng lạnh như băng, hiếm khi có khói và lửa như vậy.
Đến nỗi ngay khi Lục Thương mới bước vào, anh còn nghi ngờ liệu mình có vào nhầm chỗ hay không.
Tống Bình vội vàng đi tới nghênh đón, không đợi Lục Thương hỏi đã chủ động nói: "Cậu chủ trở về đúng lúc tôi đang cho người hầm sườn heo nhân sâm, đã hầm được mấy giờ rồi. Cậu chủ đi công tác vất vả, đúng lúc có thể uống chút để bồi bổ."
Lục Thương cởϊ áσ khoác ngoài xuống, vừa đi vừa hỏi: "Sao đột nhiên hầm món này?"
Tống Bình cười giải thích: "Khí sắc của Tiểu Trì vẫn luôn không tốt, bác sĩ Ngô nói uống nhiều canh sâm bổ có thể cải thiện. Tình cờ ở nhà cũng có rất nhiều nhân sâm rừng và yến sào chưa dùng đến, còn có cả thuốc bổ như nhung hươu, cho nên mấy ngày nay tôi đều bảo người mỗi ngày đều hầm một ít, Tiểu Trì cũng đồng ý uống những thứ này."
Bác sĩ Ngô là bác sĩ gia đình của Lục Thương, nhưng bởi vì tổng giám đốc Lục của bọn họ từ nhỏ thể chất đã tốt, có thể đếm được số lần bị cảm nóng sốt trên đầu ngón tay, sau khi lớn thân cao gần một mét chín, sức lực dồi dào, bắp thịt giống như là tường đồng vách sắt, vi khuẩn thấy cũng đi vòng, bác sĩ gia đình như ông ấy không có đất dụng võ, giống như như một vật trang trí.Ngược lại, gần đây sau khi Trì Tuyết Nhị đến Tống Bình đã mời ông ấy đến đây hai lần, ông ấy cũng coi như có thể phát huy chút sở trường bác sĩ của mình, để lại rất nhiều đơn thuốc điều hòa cơ thể.
Lục Thương nghe vậy thì nghĩ đến bộ dáng bệnh thoi thóp kia của Trì Tuyết Nhị, không nói thêm gì nữa.
Đi đến trước ghế sofa, tiện tay vắt áo khoác lên, ngón tay cầm cà vạt cởi ra, tầm mắt lơ đãng quét qua xung quanh: "Người đâu rồi?"
Tống Bình chỉ lên lầu: "Ở trong phòng, buổi chiều chơi đùa mệt mỏi, có lẽ bây giờ còn đang nghỉ ngơi đấy."
Lục Thương không biết bọn họ chơi thế nào, cũng không có hứng thú tìm hiểu, chẳng qua nghĩ đến dáng vẻ cậu chủ nhỏ trông có vẻ nhát gan yếu ớt, nhưng khả năng thích ứng với hoàn cảnh lại tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Lục Thương cầm túi giấy mới vừa đặt xuống lên: "Tôi đi lên xem một chút."
Lại đến căn phòng cạnh phòng ngủ chính lần nữa, đột nhiên Lục Thương nghĩ đến đây đã là lần thứ ba anh đứng như vậy trước cửa phòng Trì Tuyết Nhị.
Mỗi một căn phòng trong biệt thự này, thậm chí ngọn cây cọng cỏ tất cả đều thuộc quyền sở hữu của anh, bây giờ anh lại cần gõ cửa mới được phép đi vào.
Nếu như Trì Tuyết Nhị ngủ cùng anh ở phòng ngủ chính, có lẽ cũng không cần vẽ vời thêm chuyện như vậy.
Ý nghĩ mãnh liệt lúc này vụt qua trong đầu anh như một sợi dây diều tuột khỏi tay, Lục Thương dừng lại vài giây trước khi giơ tay gõ cửa hai cái.
Tiếng gõ cửa rơi xuống, qua một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, Lục Thương ôm ngực, ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa, chịu đựng tính tình gõ thêm hai cái nữa.
Nhưng đáp lại anh vẫn là sự yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe, Lục Thương nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, đột nhiên có dự cảm xấu, cơ thể của cậu chủ nhỏ yếu như vậy, không phải là ngất xỉu ở trong phòng rồi đấy chứ.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lục Thương thoáng hiện lên sự hốt hoảng mà chính anh cũng không ý thức được, không kiên nhẫn chờ đợi nữa, trực tiếp ấn vào chốt cửa dùng sức đẩy một cái.
Bất ngờ là khi anh đẩy cửa còn có một lực khác dùng sức đồng thời với anh, ngay lúc cánh cửa mở ra, một bóng dáng đã thẳng tắp lao về phía anh, Lục Thương đưa tay đón lấy, trong nháy mắt một mùi thơm anh chưa bao giờ ngửi thấy trước đây cũng tràn vào chóp mũi.
Sững sờ mấy giây, Lục Thương mới kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy cơ thể ôm trong ngực mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, đến nỗi tay cũng không dám dùng sức, rất sợ động thêm một cái nữa sẽ làm vật nhỏ mềm mại này bị thương.
Mùi thơm vừa rồi lại bắt đầu lan tỏa, có chút ngọt ngào như có như không, hơi nóng lôi cuốn ướŧ áŧ, khiến người ta ngửi thấy có chút choáng váng, trong lúc nhất thời cũng quên buông tay ra.