Lâm Tu đang yên lặng lái xe phía trước, đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm thấp: "Chúng ta ra ngoài bao nhiêu ngày rồi?"
"Hôm nay vừa đúng một tuần." Lâm Tu đáp.
"Một tuần." Lục Thương hơi khép mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên trên đầu gối: "Trong nhà thế nào?"
Mấy ngày nay đi công tác, Lục Thương hoàn toàn không hỏi thăm tình hình của biệt thự, cũng không đề cập gì đến chuyện của cậu Trì ở nhà, có một lần Lâm Tu nghi ngờ có phải Lục Thương thỏa thuận kết hôn với Trì Tuyết Nhị hay không, ngay cả sự tồn tại của người này cũng bị lãng quên.
Nhưng hiển nhiên anh vẫn nhớ, nếu không cũng sẽ không cố ý nói như vậy.
Lâm Tu yên lòng, cậu ấy có ấn tượng không tệ với Trì Tuyết Nhị, trẻ tuổi nhìn rất đơn thuần khôn khéo, thân thế cũng đáng thương, dù sắp kết hôn với Lục Thương rồi nhưng ở trong mắt người có quyền có tiền như Lục Thương, cùng lắm cậu chỉ là một hạt bụi nhỏ xinh đẹp, có giá trị lợi dụng.
Lục Thương không thể nào có thể thật lòng với một hạt bụi nhỏ như vậy, Lâm Tu cũng chỉ hy vọng hạt bụi này ít nhất có thể sống một cuộc sống thoải mái và vui vẻ trong thời gian ký thỏa thuận.
"Tất cả đều tốt, chú Tống nói mấy ngày nay sống rất hòa hợp với cậu Trì."
Lục Thương không trực tiếp đề cập đến Trì Tuyết Nhị, nhưng Lâm Tu biết đây chính là điều anh muốn hỏi.
Lục Thương "ừ" một tiếng, tần suất gõ trên tay không thay đổi, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, hiển nhiên đối với việc cậu ấy tự tiện nhắc tới Trì Tuyết Nhị cũng không cảm thấy không vui.
Lâm Tu xuyên qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của anh, cũng coi là biết được thái độ của ông chủ, thử thăm dò đề nghị: "Tổng giám đốc Lục, trước đó anh đã nói thỏa thuận một năm phải hợp tác vui vẻ với cậu Trì, cả hai bên cần phải thích nghi với thói quen sinh hoạt của nhau trước khi kết hôn. Tôi nghĩ bây giờ có cơ hội rất tốt, lần này đi công tác trở về, anh có thể mang về cho cậu ấy một món quà nhỏ."
"Quà?" Lục Thương ngước mắt lên, trong đôi mắt đen đầy nghi ngờ: "Tại sao?"
Lâm Tu mỉm cười, không hề cảm thấy kỳ lạ về việc Lục Thương hỏi: "Coi như là chút bất ngờ hay gì đó, ở tuổi của cậu Trì nhận được quà hẳn sẽ rất vui."
Lục Thương nghe vậy im lặng một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó, thật ra thì anh muốn nói thẳng không cần thiết, nhưng lời đến bên môi không hiểu sao lại nhớ lại tình cảnh vào cái đêm đón Trì Tuyết Nhị về biệt thự.
Một vật nhỏ hết sức yếu ớt đến nỗi gần như làm mới lại sự hiểu biết của anh về sức sống, một cơn gió lạnh nho nhỏ tưởng chừng như có thể đòi nửa cái mạng của cậu, ho khan một lát mà nước mắt đã đổ rào rào xuống.
Đo đỏ, mềm mại, rất đáng thương.
Máy lạnh thổi hơi lạnh vào không khí căng thẳng trong xe, không khí ngột ngạt khiến cho Lâm Tu cảm thấy sau lưng phát lạnh, bắt đầu hối hận bản thân nói ra đề nghị vừa rồi, Lục Thương mới sâu kín mở miệng: "Trước khi đến sân bay thì đi một chuyến đến cửa hàng tổng hợp đi."
Lâm Tu sửng sốt hai giây, như loại bỏ được gánh nặng, giọng nhanh nhẹn nói: "Vâng."
Máy bay hạ cánh xuống thành phố B đã là tám giờ tối, xe về đến biệt thự cũng đã gần chín giờ.
Lục Thương bước xuống xe, mặc dù đi đường vất vả, lại không có sự mệt mỏi quá rõ ràng, mặt mũi anh tuấn lạnh lùng, thân cao chân dài, khí chất sắc bén cương quyết không có chỗ nào để soi mói.
Mới vừa bước vào đại sảnh đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của sườn trong không khí lan tỏa khắp nơi, khiến căn phòng khách lộng lẫy và lạnh lẽo dường như sống động hơn một chút.
Điều này trước đây hiếm khi xảy ra, bởi vì Lục Thương gần như không dùng cơm ở biệt thự này, anh bận rộn công việc xã giao nhiều, bữa ăn tối không phải ở công ty tùy tiện qua loa thì chính là uống rượu ở bữa tiệc.