Lục Thương nghĩ đến chuyện gì đó, bưng ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm, trầm ngâm nói: "Cố Nghiễn, tôi muốn đặt một đôi nhẫn, cậu liên hệ trong giới giúp tôi."
"Nhẫn?" Cố Nghiễn nhíu mày: "Không thành vấn đề, đây là sở trưởng của em, anh họ muốn kiểu dáng gì, mấy kiểu hôm nay em đeo thế nào, đều là kiểu mới của các nhà thiết kế ở nước ngoài mới vừa thiết kế, bán với số lượng hạn chế trên toàn cầu."
Lục Thương liếc nhìn những ngón tay thon dài anh ta đang giơ lên, quả thật không dám tâng bốc thẩm mỹ lòe loẹt của anh ta: "Không phải kiểu này, kiểu dáng đơn giản thường ngày thôi, trang trọng một chút."
"Nhẫn thường à." Cố Nghiễn gật đầu một cái, thật đúng là phù hợp với hình tượng bảo thủ cứng ngắc của anh, ngay sau đó thì tò mò hỏi: "Anh họ không phải anh rất ghét trang sức phụ kiện sao, sao lại muốn đặt nhẫn vậy, dùng để làm gì vậy."
Lục Thương rũ mi mắt xuống, ly thủy tinh lạnh lẽo từ từ xoay chuyển giữa những ngón tay thon dài của anh, không biết anh đang nghĩ đến chuyện gì, trên môi lộ ra nụ cười mong manh như vừa rồi.
"Dùng để kết hôn."
"Phụt!!!"
Cố Nghiễn mới vừa uống một hớp cà phê, trong nháy mắt tất cả đều phun ra ngoài.
Lục Thương tỏ vẻ chán ghét, cảm thấy cần phải kêu người thay toàn bộ thảm và ghế sofa.
Ngay cả miệng Cố Nghiễn cũng không buồn lau, con ngươi trừng đến muốn rơi ra, nghiêm túc nghi ngờ lỗ tai mình vừa mới xảy ra vấn đề.
"Anh họ, em, em không nghe nhầm chứ, anh anh anh, muốn kết hôn sao?"
Lục Thương: "Chuyện chỉ mới xảy ra trong vài ngày qua thôi."
Cố Nghiễn mắt nổ đom đóm, phải mất một lúc mới miễn cưỡng kìm nén được sự khϊếp sợ của mình, mặc dù biết Lục Thương không phải loại người nhàm chán thích ngồi đây nói đùa, nhưng chuyện này đến quá đột ngột, quả thật không ai có thể tùy tiện tiếp nhận.
Dẫu sao đây chính là Lục Thương đó, một xử nam ba mươi tuổi không nở hoa, một người anh ta nghi ngờ đời trước làm nhiều hành động của Trần Thế Mỹ, cho nên ông trời trừng phạt đời này của anh chỉ có thể làm hòa thượng Liễu Hạ Huệ.
Cố Nghiễn "cạch" đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn Lục Thương ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, người đàn ông này rõ ràng mới vừa bỏ lại một quả bom nguyên tử, nhưng vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo lạnh nhạt như trước đây, khiến cho người thấy ngứa răng.
"Anh họ anh thật đúng là không biết thì thôi đột nhiên làm người ta chấn động mà, em còn tưởng anh định sống như thế này đến hết đời, nhưng không ngờ lại sống đến lúc có thể nghe anh nói muốn kết hôn."
Lục Thương không để ý đến sự quái gở của anh ta, lạnh lùng nói: "Chuyện này cậu phải đi hỏi mợ thân yêu của cậu, bà ấy đích thân làm mI giới thiệu đôi bên."
"Mợ?" Cố Nghiễn bình tĩnh lại một chút, ngồi lại, nhưng vẫn có chút lờ mờ: "Mợ sắp xếp hôn nhân cho anh? Chuyện bao lâu rồi, sao em lại không biết, chuyện lớn như vậy cũng không thấy truyền thông đưa tin?"
Nói tới chỗ này đầu óc anh ta mới quay lại, vỗ vỗ bắp đùi: "Nhưng mợ cũng là vì anh họ mà, nếu không còn có thể nhìn anh thực sự độc thân đến hết đời. Anh họ anh họ, anh mau nói với em đi, chị dâu tương lai của em rốt cuộc là thiên tiên nào, trước kia mợ giới thiệu cho anh nhiều cô chủ giàu sang quyền thế, dòng dõi văn chương như vậy, mỗi người có thể so với Điêu Thuyền, sao hết lần này tới lần khác anh lại chọn trúng người này, có phải vô cùng vô cùng thích cậu ấy không."
Thích? Ngón tay chạm vào thành cốc của Lục Thương hơi khựng lại một chút, đôi mắt đen như chìm vào ao lạnh, môi mỏng cong lên thành một vòng cung vô cảm: "Nhất định phải thích mới có thể kết hôn sao?"
...
Vào ngày cuối cùng của chuyến công tác, trên đường lái xe trở về khách sạn sau khi kết thúc hội nghị.
Sau nhiều ngày làm việc liên tục, ngay cả một người cuồng công việc như Lục Thương cũng hơi không chịu nổi, ngón tay cởϊ áσ sơ mi và cà vạt, dựa vào lưng ghế, nét mặt hơi có vẻ mệt mỏi.