Nhưng Lục Thương cũng không có ý định cho cậu ta cơ hội này, Cố Nghiễn không xứng.
Tống Bình còn kèm thêm một câu khác dưới bức ảnh.
"Tiểu Trì nói canh tuyết lê rất ngọt, uống rất ngon, còn khen cậu chủ là một người rất tốt!!"
Hai dấu chấm than được sử dụng không khó nhìn ra Tống Bình là muốn mượn nó để biểu đạt nội tâm vui sướиɠ, ông ấy cảm thấy Lục Thương thấy những lời này chắc chắn cũng sẽ có tâm trạng giống như ông ấy.
Lục Thương trầm ngâm suy nghĩ một lúc trước những lời này.
Lúc Lâm Tu đi vào thuận tay bưng hai ly cà phê, một ly bưng đến đặt trên bàn làm việc của Lục Thương, một ly khác thì đưa cho Cố Nghiễn ngồi trên ghế sofa, còn bị anh ta nhân cơ hội sờ mu bàn tay một cái.
"Đã lâu không gặp nha, trợ lý Lâm." Cố Nghiễn dựa người lên ghế sofa, dang rộng hai cái chân dài, cặp mắt đào hoa đánh giá thân hình thon dài cao gầy của thanh niên, sóng mắt quyến rũ: "Có phải eo cậu nhỏ hơn rồi không."
Lâm Tu rút tay về, tỉnh bơ đứng lên, bản thân cậu ấy không phải là người thích đùa giỡn, đi theo bên cạnh Lục Thương đã lâu, khí chất cũng kiên cường bất khuất, hơn nữa từ trước đến giờ cậu ấy đã không thích khí chất không đứng đắn phong lưu trên người Cố Nghiễn, mỗi khi gặp cũng sẽ không cho anh ta sắc mặt tốt.
"Đã lâu không gặp anh Cố, vòng eo tôi vẫn giống như trước kia, có thể là thị lực của anh đã kém hơn trước nên tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ không rõ, đề nghị buổi tối nên uống ít thôi."
Dứt lời cầm lấy chồng văn kiện Lục Thương đã xem xong ở trên bàn, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Ánh mắt của Cố Nghiễn đi theo bóng dáng của cậu ấy, cho đến khi bị ngăn cách bởi cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng, "chậc chậc" lắc đầu, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: "Thư ký nam của anh thật đúng là càng ngày càng không để em vào mắt, anh cũng không quản."
Lục Thương hơi cong môi: "Lâm Tu có chứng sạch sẽ, mắt không nhìn được đồ bẩn."
Cố Nghiễn không ngốc, lập tức nghe ra đây không phải là lời tốt lành gì: "Có ý gì có ý gì vậy, anh họ anh nói lòng vòng mắng em bẩn sao!"
Bầu không khí trong phòng làm việc vốn trống trải yên tĩnh, giọng của Cố Nghiễn hoàn toàn phá vỡ phần yên tĩnh này, rất ồn ào, Lục Thương cau mày một cái, đặt điện thoại lại bên cạnh, cơ thể dựa vào lưng ghế, khẽ nâng cằm lên: "Tôi không rảnh nói chuyện với cậu, cậu nên làm gì thì làm cái đó đi."
Đã quen với sự lạnh lùng vô tình của người đàn ông này, Cố Nghiễn không hề cảm thấy bị tổn thương, dù sao anh ta đúng thật rất nhàm chán nên muốn ở đây gϊếŧ thời gian.
Vòng vo đảo mắt, tầm mắt rơi vào chiếc điện thoại màu đen trên chiếc bàn kia: "Vừa rồi anh họ nhìn cái gì vậy, vẻ mặt dịu dàng như vậy, sẽ không phải là gửi gì cho bạn gái nhỏ chứ."
Lục Thương khép hờ mắt, vốn đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy thì đầu ngón tay chạm vào nhẹ nhàng dừng lại, mở mí mắt, lạnh lùng nhìn sang: "Dịu dàng?"
"Cũng không hẳn là như vậy." Cố Nghiễn sờ cằm nhớ lại: "Kiên quyết nói dịu dàng cũng không đúng, càng có cảm giác như là vênh váo tự đắc, giống như chiếm được bảo bối hiếm có vậy, dù sao em rất ít khi thấy biểu cảm của anh phong phú như thế, nói một chút coi, rốt cuộc anh đang xem gì vậy."
Nghe anh ta ăn không nói có, Lục Thương im lặng chốc lát rồi cười nhẹ một cái: "Không có gì, một vật nhỏ đáng yêu mà thôi."
"Vật nhỏ đáng yêu?" Cố Nghiễn hiếu kỳ hỏi: "Anh nuôi thú cưng gì sao?"
Lục Thương không tiếp tục chủ đề này, lúc Cố Nghiễn bưng ly cà phê lên uống anh chú ý đến chiếc nhẫn trên tay anh ta, ba ngón tay đều có, cợt nhả không chịu nổi.
Cố Nghiễn học đại học chuyên ngành thiết kế, đặc biệt quan tâm đến đồ trang sức, sau khi tốt nghiệp không dựa vào sự trợ giúp trong nhà mà tự mình kinh doanh một công ty thiết kế thương hiệu thời thượng, công ty đã phát triển khá tốt trong hai năm qua.