Thấy dường như ấn tượng của Trì Tuyết Nhị đối với Lục Thương không tệ, tâm trạng của Tống Bình cũng trở nên tốt hơn: “Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này khi chung sống còn có thể phát hiện ra thêm nhiều ưu điểm nữa, cậu Trì mau nhân lúc còn nóng uống hết lê tuyết chưng đường phèn đi.”
Trì Tuyết Nhị ngồi xuống bên giường: “Chú Tống, chú đừng gọi cháu là cậu chủ nữa, cứ bảo cháu là Tiểu Trì đi.”
Tống Bình nghe xong thì do dự một lúc rồi vẫn gật đầu: “Được, gọi Tiểu Trì cũng được, nghe gần gũi.”
Trì Tuyết Nhị tươi cười rồi nhận lấy bát.
Canh lê tuyết được nấu rất ngon, miếng lê trắng tươi, nước canh trong vắt và hơi sệt, bên trên còn rắc một ít cẩu kỷ và hoa quế, còn chưa uống đã có thể ngửi được hương thơm trong trẻo phả vào mặt.
Trì Tuyết Nhị dùng thìa khuấy đôi lượt, vừa múc một thìa cho vào miệng, đôi đồng tử đen láy đã trở nên lấp lánh ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn Tống Bình, khóe mắt cong lên một độ cong mềm mại.
“Ngon quá, ngọt quá, cháu thích ăn ngọt lắm.”
Tống Bình bị mềm lòng trước dáng vẻ đáng yêu của cậu, ông ấy dùng bàn tay to xoa đầu cậu, đừng thấy cơ thể của cậu chủ nhỏ này không khỏe nhưng tóc lại được chăm sóc rất tốt, lượng tóc nhiều lại không hề bị khô xơ một chút nào, chất tóc đen mềm và phát sáng, bồng bềnh mềm mại, sờ vào vừa mượt mà lại mềm mại, cảm xúc vô cùng tốt.
Dáng vẻ cúi đầu uống canh của cậu rất ngoan ngoãn, hàng mi thật dài im lặng rũ xuống, đôi gò má vẫn tái nhợt không có chút màu máu như trước nhưng cánh môi dính chút nước canh trong vắt, trơn bóng lấp lánh, hiện ra một sắc hoa tường vi nhàn nhạt.
Tống Bình không nhịn được lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh này.
Thành phố G, trong văn phòng tạm thời ở khách sạn.
Lục Thương đang ngồi phía sau chiếc bàn gỗ đặc màu xám đậm, anh nhanh chóng xem phương án thu mua cần phải quyết định trong cuộc họp buổi chiều.
Sau 5 phút im lặng dài lâu, người thanh niên trên chiếc sô pha bằng da thật màu đen ở phía đối diện rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ta ném quyển tạp chí trong tay đi, khoanh tay nhấc chân bắt chéo: “Em bảo này ngài tổng giám đốc Lục, nghe nói anh đến thành phố G công tác, em không quan tâm đến buổi hẹn hò lúc sáng sớm đã cố tình chạy đến đây thăm anh, kết quả anh đối xử với em họ ruột thịt của anh như thế đấy à? Cà phê đâu, trà đâu? Nếu không có thì rót một ly nước cũng được mà.”
Lục Thương lật một trang giấy, mí mắt cũng không thèm nâng lên nhìn anh ta một lần: “Muốn uống gì thì tự đi rót đi, cậu không có tay à.”
Cố Nghiễn trợn mắt: “Trọng điểm là uống cái gì sao, khó khăn lắm anh mới đến thành phố G một chuyến, em muốn anh trò chuyện, đi dạo, chơi trò chơi gì đó với em.”
Giọng điệu Lục Thương bình thản: “Tôi đến để công tác.”
“... Ok.”
Cố Nghiễn nhún vai, mặt mày đã cạn lời: “Em thật sự phục sự cuồng công việc của anh rồi, anh không nói chuyện vậy thì nghe là được rồi nhỉ, gần đây em đã sắp nghẹn đến chết rồi, nhất định phải tìm một người nghe em kể khổ.”
Lục Thương tiếp tục vùi vào trong văn kiện, Cố Nghiễn chỉ xem như là anh đang ngầm đồng ý, cũng không quan tâm anh có muốn nghe hay không đã bắt đầu tự mình lải nhải.
“Em bảo này, gần đây thật sự là có hơi xui xẻo, vừa mới quen được một người đẹp hợp khẩu vị của em, đập tiền rồi, thời gian tinh lực cũng tốn không ít, cung phụng như tổ tông, kết quả em đeo theo món đồ nhỏ kia 2 tháng, ngoảnh mặt lại đã cho em một câu “Cậu Cố con người anh rất tốt, nhưng hai ta không hợp”, vừa vỗ mông đã vứt em đi, cậu chủ em đây tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu cmn tiên bị người ta phát thẻ người tốt, anh có biết nỗi uất nghẹn trong lòng em không, hận không thể xông vào trường đại học của cậu ta tóm cậu ta ra ngoài làm thật hung hăng.”