Chương 4: Chỉ Đủ Ăn Mặc

Cố Thiên Thành ngạc nhiên, nhếch mép cười mỉa mai, “Đủ thì đủ rồi, chỉ là anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?”

“Tôi đúng là không cầm đủ tiền mặt” Đường Cẩn Khiên ngừng lại một lúc, anh lấy điện thoại, “Chuyển khoản được không?”

“Anh nói chuyển tiền, nhưng ai biết khi nào mới đến, muốn cưới cô ta, có giỏi thì bây giờ chuyển luôn đi!” Cố Thiên Thành hống hách kiêu ngạo nói.

Cố Phiến Thanh không chịu nổi nữa, nhắc nhở anh trai: “Anh, Đường tiên sinh người ta là bác sĩ.”

“Bác sĩ? Bác sĩ thì có được bao nhiêu tiền? Anh làm nhân viên bán hàng cho công ty dược phẩm, nhiều nhất thì cũng chỉ là những bác sĩ trong bệnh viện nhỏ, một năm thu nhập của bọn họ còn không bằng một tháng thu nhập của anh, em đừng cho rằng người ta lớn lên đẹp trai, thì tưởng rằng Tần Vãn Hạ sẽ được sống tốt, em cứ chờ đi, phản bội anh, cô ta sẽ có ngày phải hối hận!”

Cố Thiên Thành không để ý đến vẻ mặt u ám của Bà Cố, chỉ một lòng muốn nhục nhã Tần Vãn Hạ và người chồng mới cưới của cô, anh ta rút điện thoại ra, đem số tài khoản gửi cho Đường Cẩn Khiên.

“Số tài khoản đây, chuyển khoản đi!”

“Đường Cẩn Khiên, anh.....”

Tần Vãn Hạ cũng cho rẳng một bác sĩ trẻ tuổi, tuyệt đối không thể lấy ra đủ sáu mươi vạn, nếu tính toàn bộ gia sản của anh thì may ra mới miễn cưỡng đủ, cô làm sao dám nhận?

Đường Cẩn Khiên nhìn cô trấn an, lấy điện thoại ra quét mã.

Tinh!

Cố Thiên Thành sợ hãi nhìn hiển thị trên điện thoại, đã chuyển tới sáu mươi vạn!

Anh ta mới nhìn kỹ lại Đường Cẩn Khiên, trang phục của Đường Cẩn Khiên dường như rất đơn giản, nhưng lại che giấu sự giàu có, nếu không phải là hàng giả chất lượng cao, thì chỉ riêng chiếc khuy áo vest của anh ta thôi cũng đều có giá sáu con số.

Tần Vãn Hạ không thể có phúc khí như vậy chứ?

“Đi thôi!”

Đường Cẩn Khiên cất điện thoại, xoay người dắt cô đi.

Thần sắc anh lãnh đạm, nào giống người vừa mới thanh toán một số tiền sáu mươi vạn, trông anh giống như vừa rút diệt thoại tùy ý mua một chiếc bánh ngọt vậy.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm sáng ngời như sao của anh, Tần Vãn Hạ vô thức giơ tay đặt vào lòng bàn tay anh, anh thuận thế kéo cô lên, lại lễ phép gật đầu với bà Cố. “Hôm khác cháu sẽ ghé thăm, tạm biệt!”

“Đợi đã, này....”

Đường Cẩn Khiên không cho người nhà họ cố có cơ hội nói thêm gì, anh kéo Tần Vãn Hạ đi ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu lại.

Khi Đường Cẩn Khiên dừng xe tại tiểu khu giữ xe, Tần Vãn Hạ mới hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra, “Anh..... cứ như vậy đưa sáu mươi vạn cho Cố Thiên Thành?”



“Ừm.” Anh quay qua giúp cô cởi dây an toàn, “Tôi cùng em đi mua một ít vật dụng hằng ngày, lại mua thêm mấy bộ quần áo.”

Anh dường như không hề để tâm đến sáu mươi vạn kia, Tần Vãn Hạ có chút ngạc nhiên, “Anh... .... rất giàu sao?”

“Nghề bác sĩ này chỉ đủ ăn mặc.” Đường Cẩn Khiên hướng cô giơ tay, muốn dắt cô xuống xe.

Nhìn vào lòng bàn tay của anh, cô có chút do dự, không biết có nên thân mật nắm tay nhanh như vậy.

“Trên người em có vết thương, tôi đỡ em thì tốt hơn.” Anh không thu tay lại, mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Không nói thì thôi, anh vừa nói, khuôn mặt của Tần Vãn Hạ đột nhiên đỏ bừng.

“Cái này, không, không cần”

Cô vội vàng nhảy xuống xe, cú nhảy làm vết thương của cô đau đớn khiến cô hít vào một hơi lạnh.

“Em vào xe đợi tôi một lát, tôi đi mua thuốc ngoài da cho em, xịt một ít thuốc cho đỡ đau rồi đi mua đồ.”

Không đợi Tần Vãn Hạ từ chối, anh đã quay người đi, bước chân của anh vững vàng khiến cho người khác cảm thấy thật an tâm.

Anh rất nhanh đã quay lại, đưa thuốc cho cô, “Tôi đứng ngoài xe đợi, sẽ không có người lại gần”

Xịt thuốc ở trong xe của anh sao?

Anh, anh..... chắc chắn?

Việc này thật quá xấu hổ rồi!

Tần Vãn Hạ thật ngại ngùng, cô cười khổ: “Hay là thôi đi, em thật sự không sao, về nhà rồi xịt đi!”

“Cần tôi giúp em không?”

“A?”

Tần Vãn Hạ giật mình, ngơ ngác nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Đường Cẩn Khiên, đây là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ sao? Buộc bệnh nhân phải điều trị bệnh?

“Không cần, không cần!” cô vội vàng từ chối.

Đường Cẩn Khiên khẽ gật đầu, lui về phía sau một bước, “ Vậy tôi ở bên ngoài chờ em.”



Anh lịch sự quay lưng lại với chiếc xe.

Tần Vãn Hạ phát hiện, cô bị lừa rồi, cô không cần giúp đỡ, không có nghĩa là cô chấp nhận ở trên xe bôi thuốc a!

Cô muốn xuống xe, thân thể vừa động, đυ.ng đến chỗ vết thương lại đau, nếu không xịt thuốc, thì đến cả việc đi mua các vật dụng cần thiết cô cũng không làm được, nhìn lại thuốc trong tay, cô cắn răng, thôi làm luôn vậy!

Qủa nhiên là đỡ hơn rất nhiều.

Cô đẩy cửa xuống xe, Đường Cẩn Khiên vẫn đứng qua lưng lại với xe, cô ngại ngùng ho một tiếng. “ Cái kia, đi , đi thôi!”

“Gọi tôi là Cẩn Khiên đi! Sẽ thích hợp cho mối quan hệ của chúng ta.”

Anh quay người lại, cô dường như thấy anh vừa mới cười.

Nhưng nụ cười đó rất nhạt, đến mức Tần Vãn Hạ không dám khẳng định đó có phải là cười không, anh ấy chắc hẳn là một người không hay cười, ít nhất là trước mắt cô chưa thấy anh thật sự cười.

“A, được.”

Cô gật đầu đáp ứng, bộ dạng rất ngoan ngoãn.

Anh rút từ ví tiền ra hai chiếc thẻ, một thẻ ngân hàng và một thẻ chung cư.

Anh có chút tiếc nuối giải thích với cô: “Tôi vừa mới nhận điện thoại từ bệnh viện, có một vụ tông xe trên đường cao tốc, có vài bệnh nhân bị xuất huyết mãu não, cần phẫu thuật gấp, vì vậy tôi phải lập tức quay lại bệnh viện, em cầm thẻ này về chung cư trước đi, có gì cần mua hoặc cần thay em cứ thoải mái mua sắm, số dư trong tài khoản đủ dùng.”

“a, vậy anh mau đi đi, cứu người quan trọng hơn.” Tần Vãn Hạ vội cầm thẻ, không dám chậm trễ anh chữa bệnh cứu người.

Đường Cẩn Khiên cũng không chậm trễ, đem mật mã chung cư và mật mã thẻ ngân hàng nói hết cho cô, rồi dặn dò cô thêm vài lời.

“Tôi không biết khi nào mới tan làm, nếu em đói thì đến tiểu khu lân cận mua chút gì đó ăn nhé, trong lúc phẫu thuật, tôi không được cầm điện thoại, em tự chăm sóc tốt bản thân.”

“Anh yên tâm đi, em có thể tự lo được, anh mau đi đi, bệnh nhân còn đang chờ anh nữa!” Tần Vãn Hạ thúc dục anh.

Đường Cẩn Khiên gật đầu, “ Được, ở đây cách bệnh viện gần, không trễ được.”

Nghề nghiệp bác sĩ đối với một người ít đi bệnh viện như Tần Vãn Hạ thì cô chỉ biết được chút kiến thức hời hợt, cô cũng không nghĩ đến, trong công viên hẹn hò cô tùy tiện bắt lấy một người, người này lại còn gánh vác sứ mệnh quan trọng là chữa bệnh cứu người.

Nhìn chiếc xe của anh nhanh chóng rời đi, cô vẫn còn chút bàng hoàng, vậy là bây giờ cô sẽ cùng một người đàn ông xa lạ sống chung rồi sao?

Cô theo địa chỉ anh gửi trên điện thoại tìm đến vị trí căn hộ, lúc quẹt thẻ chung cư vào thang máy, cố mới phát hiện mỗi tầng của khu chung cư là một gia đình độc lập, từ cách bài trí bên ngoài không khó nhìn ra đây không phải là khu chung cư bình thường.

Cô nhập mật mã để mở cửa, kinh ngạc mở to mắt, đây là “căn chung cư nhỏ” mà Đường Cẩn Khiên nói có thể ở chung sau khi kết hôn sao?