Chương 1: Gặp Phải Bác Sĩ Nam

Tần Vãn Hạ bị thương rồi!

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là vị trí mà cô bị thương, thật xấu hổ!

“Phiến Thanh, hay là chúng ta quay về đi, tớ cảm thấy thật sự không có vấn đề gì cả.”

Tần vãn hạ cố gắng hết sức để dáng đi của cô không quá kỳ lạ, trước khi vào phòng khám, cô nghĩ “ nếu là bác sĩ nam khám, cô thật sự rất xấu hổ!”

“Trên đời này nam nữ đều có, gặp bác sĩ nam cũng là rất bình thường a, với lại người ta là bác sĩ, đều có đạo đức nghề nghiệp, nếu anh ta có nhìn thấy, thì cũng không có suy nghĩ gì khác, cậu đừng có sợ bác sĩ mà giấu bệnh đấy!”

“Tớ thật sự không sao, chỉ là, chỉ là.....bị va phải một chút.”

Mà bộ phận bi va phải làm cô có chút xấu hổ, nếu bác sĩ hỏi đến, vị trí cô bị thương như thế nào, cô làm sao trả lời, các bác sĩ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào?

Tần Vãn Hạ nuốt nước bọt, cô quay người định chuồn đi.

Cố Phiến Thanh nhanh tay bắt được cô, “ Vãn Hạ, đến cũng đã đến rồi, đăng ký cũng đã đăng ký rồi, hôm nay khám bệnh cho cậu chính là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất thành phố chúng ta, người ta còn trẻ mà đã là một đại giáo sư, cậu không thấy vừa rồi trong khu vực đăng ký có bao nhiêu người muốn được anh ta khám bệnh sao, nếu tớ không đi cửa sau, thì còn lâu mới đăng ký được.”

“Vì vậy, ý của cậu là...... bác sĩ là .....nam sao?” Tần Vãn Hạ thật sự muốn phản kháng.

“Cậu quan tâm người ta là nam hay nữ làm gì, anh ta chỉ là một bác sĩ thôi, khám xong cho cậu, sau này cũng không gặp lại, cậu còn do dự cái gì? Với lại, người bắt cậu đi khám là Bà nội, Bà một khi đã nói, thì nhất định phải nhìn thấy kết quả kiểm tra, nếu cậu bỏ về, tớ làm sao giải thích với Bà?”

Cố Phiến Thanh thấy cô vẫn còn do dự liền nắm tay cô kéo đến khu vực chờ trong phòng khám.

“Tần Vãn Hạ?”

“Có ạ”

“Em bị thương ở đâu?”

“Em... .....” Tần Vãn Hạ mím môi, “ Em bị đυ.ng thương”

“Chỗ nào bị đυ.ng thương?” ý tá quan tâm hỏi.

Tần Vãn Hạ xấu hổ đến mức cổ họng muốn thắt lại “Em.... Em.....”

Cố Phiến Thanh thấy cô mãi không nói được, vội vàng xen vào “Cậu ấy bị thương ở phía dưới!”

“Phía dưới?” y tá không hiểu, lại nhìn qua Tần Vãn Hạ.

Tần Vãn Hạ chỉ cảm thất mặt nóng như lửa đốt, cô cắn cắn môi không dám nói.

Cố Phiến Thanh cũng không biết phải mô tả chính xác vị trí đó như thế nào, vì vậy cô dùng tay chỉ vào vị trí giữa hai chân của Tần Vãn Hạ.

Sau đó, cô thấy y tá lộ ra vẻ mặt kỳ lạ “chỗ đó à!”

Mặt của Tần Vãn Hạ lập tức đỏ đến mức phát hỏa.



“Em đăng ký nhầm rồi, khoa của chúng tôi là khoa thần kinh, vết thương của em không thuộc khoa của chúng tôi”.

Nghe được lời y tá nói, đầu Tần Vãn Hạ cơ hồ muốn xung huyết, cô kéo Cố Phiến Thanh, “không cần khám nữa, không cần khám nữa, chúng ta về nhà đi!”

“Đừng a, đến cũng đến rồi, tại sao chỗ đó bị thương lại không thuộc khoa của họ chứ? Chỗ đó cũng có thần kinh a, hơn nữa tôi không phải là vì thanh danh của đại giáo sư sao, nếu không khám, vạn nhất bị chấn thương nặng, ảnh hưởng đến việc sinh con sau này vậy thì thành tội lớn rồi!”

Cố Phiến Thanh vừa kéo Tần Vãn Hạ lại, sống chết không cho cô chạy, một bên cố gắng tranh luận với y tá.

Tần Vãn Hạ nghe thấy cô nói, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Trời ơi!

Để cô tự sinh tự diệt đi, cô thậy sự không dám nhìn nữa!

“Cho cô ấy vào đi”

Ngay khi y tá không biết làm thế nào, một giọng nam cực kỳ dễ nghe từ trong phòng khám truyền ra.

“Vâng, bác sĩ Đường.” Y tá lễ phép đáp, đứng dậy hướng dẫn Tần Vãn Hạ, “Mời đi theo tôi!

Thật sự là bác sĩ nam!

Tần Vãn Hạ trợn tròn mắt, cô quay người định bỏ chạy.

Cố Phiến Thanh động tác nhanh nhẹn bắt lấy cô trực tiếp đẩy vào phòng khám, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Bác sĩ nam trẻ tuổi đang xem tấm phim chụp CT, anh thuận tay chỉ vào gian phòng, “ vào trong nằm xuống, cởϊ qυầи ra!”

Này......

Tần Vãn Hạ quay người muốn chạy, nhưng cửa phòng đã bị đóng, Cố Phiến Thanh đang đứng canh ngoài cửa, cô cũng không chạy thoát được.

Bác sĩ nam vẫn đang cầm tấm phim chụp CT cẩn thận xem xét, Tần Vãn Hạ không nhìn rõ mặt của anh, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng nói này thật dễ nghe, dường như đã từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng cô nhất thời không nhớ được.

Thôi bỏ đi!

Đến cũng đến rồi!

Dứt khoát khám luôn đi!

Cũng cho Bà Cố yên tâm, với lại cô thật sự cũng có chút đau!

Cố Phiến Thanh nói đúng, khám xong, sau này cũng không còn gặp lại, cũng không có gì phải xấu hổ, không bằng bây giờ cứ mặt dày một chút, chịu đựng một chút là được.

Cô hít một hơi thật sâu, có chút mạnh dạn đi vào phòng kiểm tra nằm xuống, dứt khoát kéo quần xuống, rồi lập tức lấy tay che mặt lại.

Bên dưới đều như nhau, không nhìn thấy mặt, sau này dù có gặp lại cũng không có nhận ra,

Cô nhắm chặt mắt, lỗ tai bắt đầu trở nên cực kỳ mẫn cảm.



Có người đi vào phòng, tim cô bất giác đập nhanh hơn, chỉ cần nghĩ tới bản thân hiện tại đang lộ ra bộ phận riêng tư nhất khiến bản thân cố xấu hổ đến phát run.

“Theo như quy định nghề nghiệp, bác sĩ nam muốn khám nơi riêng tư của nữ bệnh nhân thì bắt buộc phải có mặt người thứ ba ở cùng.”

Giọng nói của bác sĩ nam bình tĩnh và đầy từ tĩnh, thậm chí còn dễ chịu hơn so với những người nam dẫn chương trình trên đài, chỉ cần anh ấy nói lại khiến tim của Tần Vãn Hạ căng thằng.

Lại cần có người thứ ba?

Còn phải cần có nhiêu người đến quan sát nơi riêng tư của cô a!

Sẽ không giống như trong phim truyền hình, cô vừa mở mắt ra, trong phòng đều là thực tập sinh, tất cả đang nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô, sau đó đem đi làm nghiên cứu chứ?

Cô lại muốn chạy nữa rồi!

Chưa kịp động, cô đột nhiên cảm thấy có một bàn tay hơi lạnh, cách một chiếc găng tay cao su đang chạm vào nơi bị thương của mình.

Cả người cô đều run lên.

Không phải đau, mà là tê dại, ngay cả da đầu cũng đều tê dại!

Từ khi cô có thể nhớ đến nay, chưa từng có người đàn ông nào đυ.ng chạm qua bộ phận riêng tư của cô, vậy mà hôm nay cô lại bị một nam bác sĩ xa lạ đυ.ng vào.... ...

Mặc dù đã cách một đôi găng tay , nhưng cũng vẫn tính là tiếp xúc thân mật a!

Tần Vãn Hạ cắn chặt răng, tự an ủi bản thân, đây chỉ là khám bệnh, chỉ là kiểm tra bình thường mà thôi!

“Tôi biết là em, trên phương diện pháp luật, mối quan hệ của chúng ta sẽ không bị nghi ngờ, tôi cũng không cho người khác vô phòng, tôi sợ cho người thứ ba vô em lại càng không tự nhiên.”

Cái gì? Anh biết cô?

Tần Vãn Hạ phát run.

Cái gì mà trên phương diện pháp luật thì không bị nghi ngờ?

Đợi đã!

Tại sao càng nghe giọng nói của anh ấy, cô lại càng có cảm giác đã từng nghe qua?

Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, hai tay vẫn che kín mặt, chỉ để lộ một khe hở nhìn ra ngoài.

Anh mặc một chiếc áo trắng sạch sẽ và chỉnh tề, dáng người ngay thẳng, chiếc khẩu trang màu trắng che hết nửa khuôn mặt, đôi lông mày thanh tú, hàng mi dài rủ xuống ánh mắt anh đang nhìn vào chỗ ..... của cô

Anh lại chạm vào lần nữa.

Tần Vãn Hạ thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống!

Cho dù chỉ gặp qua một lần, mặc dù anh đang đeo khẩu trang nhưng cô cũng nhận ra, người đang kiểm tra nơi tư mật của cô lại chính là người chồng cô mới kết hôn – ĐƯỜNG CẨN KHIÊN!