Editor: LunaYang97
Cuối tuần Hoắc tổng được nghỉ, cùng Tạ Nghiên về Tạ gia ăn tối.
Hoắc Duyên Niên tự mình lái xe, trước khi lên xe nhét các túi lớn nhỏ vào cốp, Tạ Nghiên nhìn toàn là lá trà tổ yến thực phẩm bổ sung và dưỡng da.
"Lần đầu tiên chúng ta gặp bố mẹ sau khi xác nhận mối quan hệ, anh phải có lòng một chút."
"..." Nói giống như thật. Cũng đã gặp nhau vài lần.
Hoắc Duyên Niên không biết mình mua bao nhiêu, cốp xe để không vừa đành phải để lên ghế sau.
Vốn dĩ Tạ Nghiên không lo lắng khi nhìn thấy cha mẹ Tạ, nhưng sự căng thẳng của Hoắc Duyên Niên lại truyền đến cho anh, Tạ Nghiên dọc đường không yên lòng, vừa chơi game liền chết.
“Ba mẹ em rất thích anh, em đừng căng thẳng.” Hoắc Duyên Niên an ủi Tạ Nghiên.
“Vậy thì tại sao tay của anh lại lạnh băng?” Tạ Nghiên đã xem thấy Hoắc Duyên Niên giả vờ bình tĩnh, ấn huyệt thái dương, “Đây không phải là lần đầu tiên anh sợ cái gì.”
“Ý nghĩa khác nhau.” Hoắc Duyên trả lời rất nghiêm túc. Trước đây anh ấy chỉ xem là trưởng bối. Bây giờ thì khác, đây là cha mẹ của người anh ấy thích, cũng tương đương như cha mẹ của anh ấy.
Cảm nhận được sự trịnh trọng của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên đáp, ánh mắt khẽ nhúc nhích, Hoắc Niên Niên thật sự rất tốt.
Cả hai đến Tạ gia, đi ngang qua nhà Hàn Mạt Mạt, cửa đều đóng nên sẽ không gặp gia đình họ.
Mẹ Tạ nhìn thấy con trai mình đã rất vui mừng, bà không quên cởi tạp dề ôm Tạ Nghiên.
“Chân vịt ở cửa hàng mới mở rất ngon. Mẹ nhờ bố mua cho con.” Sau khi mẹ Tạ ôm con trai vào lòng, bà nhìn thấy Hoắc Duyên Niên xách một túi lớn sau lưng Tạ Nghiên.
“Mẹ, lúc chuyển mùa rất dễ ốm, con đã mang theo thuốc bổ cho ba và mẹ.” Hoắc Duyên Niên cười cười, vẻ mặt ngày thường nhân viên nhìn sợ mất mật lộ ra một tia lấy lòng.
Tạ Nghiên nhìn anh cười ân cần như vậy, đẹp trai nhưng cũng buồn cười.
Mẹ Tạ cũng không nghĩ ngợi nhiều, kêu Hoắc Duyên Niên đừng tiêu nhiều như vậy, liền vội vàng vào bếp tiếp tục nấu nướng.
Hoắc Duyên Niên cất đồ, cởϊ áσ khoác, kêu Tạ Nghiên giúp xắn tay áo, nói đi vào phòng bếp.
“Mẹ, Nghiên Nghiên và con ở đây để giúp mẹ.”
“Nghiên Nghiên không biết nấu ăn đừng vào làm phiền mẹ, ngồi đó ăn hạt và xem TV đi. "Mẹ Tạ bận rộn.
"..." Tạ Nghiên một đầu bếp trẻ, lo lắng nhìn Hoắc Duyên Niên, đối phương cũng đang nhìn mình.
“Kia, em lén đi học nấu ăn, mẹ không biết.” Tạ Nghiên giải thích.
Hoắc Duyên Niên gật đầu, chấp nhận lời giải thích này, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác, anh không bỏ qua khoảnh khắc không được tự nhiên của Tạ Nghiên bị mẹ Tạ
ôm khi vào cửa.
“Ngày hôm kia, Lâm Ngô rủ em đi ăn, đột nhiên cho em leo cây. Không biết chuyện gì đang xảy ra.” Tạ Nghiên thấy thế đổi chủ đề “Hàn Mạt Mạt sẽ nói với hắn điều gì không?
Hôm trước vừa hẹn ăn cơm, hôm sau Hàn Mạt Mạt bị bắt, Tạ Nghiên không thể không nghĩ như vậy.
“Kéo đen hắn.” Hoắc Duyên Niên có một cách xử lý ngu ngốc.
“… Vậy là Hàn Mạt Mạt, Khương Hành và Bộ Lệ Tình đều bị anh kéo đen?” Tạ Nghiên đưa danh sách đen của điện thoại ra và lắc về phía Hoắc Duyên Niên.
“Trượt tay.” Hoắc bá tổng ngoài mặt bình tĩnh trong lòng hoảng sợ.
Tạ Nghiên không định so đo với Hoắc Duyên Niên, kéo đen thì kéo, khỏi ai làm phiền.
Một lúc sau, bố Tạ cầm đồ ăn chín về, bữa ăn của mẹ Tạ cũng sẵn sàng.
Ăn xong Hoắc Duyên Niên chủ động đánh cờ với bố Tạ, Tạ Nghiên bị mẹ Tạ gọi đi siêu thị.
Trước khi đi Hoắc Duyên Niên nhét ví cho Tạ Nghiên.
“Em thích mua gì thì mua, đừng tiết kiệm tiền.” Hoắc siêu giàu.
Không sợ mình sẽ mua toàn bộ siêu thị Tạ Nghiên cầm ví của Hoắc Duyên Niên, dưới ánh mắt vui mừng của mẹ Tạ cùng nhau ra ngoài.
Có một siêu thị lớn gần tiểu khu, Tạ Nghiên phụ trách đẩy xe và mẹ Tạ phụ trách mua chúng. Ở một mình với mẹ Tạ, Tạ Nghiên trở nên chật chội và không biết phải nói gì, may mắn mẹ Tạ thích nói chuyện, Tạ Nghiên chỉ cần ở bên phụ họa.
"Nghiên Nghiên, con và Mạt Mạt có chuyện gì vậy? Hôm qua mẹ nhìn thấy dì Hàn của con. Sắc mặt không tốt lắm. Mẹ hỏi thì nói rằng con bắt nạt Mạt Mạt." Hai đứa nhỏ này chơi với nhau từ nhỏ rồi. Mẹ Tạ lo lắng về họ.
Anh bắt nạt Hàn Mạt Mạt làm gì? Rõ ràng việc Hàn Mạt Mạt dụ dỗ chồng anh không thành cố tình tung tin đồn thất thiệt.
Tạ Nghiên không thể nói sự thật với mẹ Tạ, vì vậy phải tìm lý do.
"Mạt Mạt trước đây làm việc trong công ty của Hoắc Duyên Niên, là thư ký, làm lâu ngày đã yêu anh ấy. Ngày đó nhìn con với Duyên Niên thân thiết, nên có chút không vui. ”
Tại sao Hàn Mạt Mạt có thể đổ nước bẩn lên người khác, Tạ Nghiên cũng có thể.
"Mạt Mạt và Duyên Niên? Nó không phải đang hẹn hò với Khương Hành sao?" Mẹ Tạ hơi bối rối về mối quan hệ của họ.
"Con không biết cô ta đang nghĩ gì, dù sao thì, cô ta cũng đã chia tay với Khương Hành. Khi Khương Hành hẹn hò luôn thấy khó chịu khi nhìn thấy Hoắc Duyên Niên. Hai người vừa thấy mặt đã cãi nhau." Tạ Nghiên tỏ vẻ mình đang nói với sự thật.
"Vậy thì con hãy nhìn kỹ Duyên Niên, chồng con vừa giàu vừa đẹp trai. Sau này đừng để Duyên Niên gặp Mạt Mạt, cũng đừng đối xử tốt với Hàn Mạt Mạt. Người ta thế mà thèm muốn chồng con." Tạ Nghiên nói như thế. Mẹ Tạ sẽ nghi ngờ những gì cô ta nói, nhưng không ngờ bà mong anh tránh xa Hàn Mạt Mạt.
"Thảo nào dì Hàn của con luôn hỏi mẹ về mối quan hệ giữa con và Duyên Niên. Gia đình họ chắc hẳn rất quý mến con rể tốt của mẹ."
Sau đó, mẹ Tạ đã hỏi rất nhiều về chuyện nhà Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên. Cái gì mà tiền bạc trong nhà ai quản, trong nhà ai có tiếng nói nhất vân vân....
Hoắc Duyên Niên phát hiện ra sau khi mẹ Tạ và Tạ Nghiên đi mua sắm về, thái độ của mẹ Tạ đối với anh ta đột nhiên cải thiện rất nhiều, bà liên tục ám chỉ không quen với nhà bên cạnh nên ít tiếp xúc.
Nhìn thấy Tạ Nghiên nháy mắt cười với chính mình, Hoắc Duyên Niên biết có lẽ là Tạ Nghiên Nghiên nhà anh giở trò.
Ban đầu họ dự định ăn xong liền về, mẹ Tạ đối với những gì Tạ Nghiên nói cảm thấy nguy cơ, đột nhiên kêu bọn họ ở lại ăn tối.
Hôm nay tới gặp cha mẹ Tạ, Hoắc Duyên Niên đã sắp xếp thời gian, cả ngày đều rảnh rỗi, sau khi ăn tối, mẹ Tạ đưa hai người đi dạo.
Sau khi ra cửa, Tạ Nghiên mới biết tại sao mẹ Tạ lại kỳ lạ như vậy.
Buổi tối, các dì đều ra quảng trường nhảy múa, trong đó có mẹ Hàn. Mẹ Tạ đưa con trai và con rể đến đây, chỉ để cho mẹ Hàn nhìn thấy con rể rất tốt, đừng có mà mơ ước.
Mẹ vợ suy nghĩ cho bọn họ như vậy, Hoắc Duyên Niên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, cầm tay Tạ Nghiên đi theo, hết lần này tới lần khác gãi gãi lòng bàn tay Tạ Nghiên.
"Con trai của lão Tạ đúng là có triển vọng. Tìm được một người chồng tốt như vậy"1
"Con người đáng giá hàng trăm triệu, lại còn không dính scandal. Vợ chồng lão Tạ thật có phúc".
"Tôi nghe nói là con rể của lão Tạ muốn cho một căn nhà lớn. Nhưng lão Tạ không đồng ý. "
Các bác cùng dì trên quảng trường tán gẫu chuyện phiếm của từng nhà, hiếm thấy nhân vật xuất hiện trên TV xuất hiện trước mặt họ, họ bắt đầu nói về Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên.
Trong khi nói về chủ đề này, liền lái qua Hàn Mạt Mạt.
“Anh có biết bạn trai cũ của con gái nhà lão Hàn không?”
“Anh biết không, tôi đã gặp cậu ta mấy lần rồi. Cậu ta rất đẹp trai, chỉ kém con rể của lão Tạ một chút. "
" Đứa nhỏ đó thực sự là đứa con ruột mất tích của Bộ gia. Nghe nói về sau nó sẽ thừa kế Bộ thị."
"A? Nhà lão Hàn thực sự là có phúc!"
"Hừ, may mắn cái gì, con gái của lão Hàn đã chia tay trước khi gia đình nhận về.Thật đáng tiếc. "
Lời bàn tán giữa các bác và dì quá nhanh, Tạ Nghiên nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện của họ, không thể không thở dài.Nếu mỗi ngày ngồi ở đây nửa tiếng, ước chừng sẽ rõ những chuyện của cả tiểu khu.
“Nghiên Nghiên, anh và Khương Hành ai đẹp trai?” Hoắc Duyên Niên đột ngột hỏi.
“Tất nhiên là anh đẹp trai rồi.” Mong muốn sống sót của Tạ Nghiên đã online.
“Chà, anh so với hắn đẹp nhiều hay ít?”
“… Chênh lệch giữa anh và thẻ ngân hàng của anh ấy nhiều như vậy.” Tạ Nghiên thở dài. Chắc Hoắc ba tuổi đã nghe các dì nói rằng anh ấy đẹp trai hơn Khương Hành một chút liền kích tích như vậy.
Hoắc ba tuổi hài lòng với lời khen ngợi này, còn hôn lên má Tạ Nghiên trước mặt mọi người.
Mẹ Tạ tình cờ nhìn thấy cảnh này cũng rất an tâm, vẫn là cần thể hiện tình cảm, dù sao vợ chồng trẻ mỗi ngày yêu đương say đắm như vậy, cũng nên chú ý giáo dục Nghiên Nghiên, còn trẻ là khi thể lực tốt.
Có lẽ đã lâu không gặp con, mẹ Tạ thấy Tạ Nghiên rời đi, nhất thời cảm thấy có chút luyến tiếc, nhịn không được liền đem bọn họ ở đây ngủ.
Tạ Nghiên muốn từ chối, nhưng Hoắc Duyên Niên thậm chí không suy nghĩ đã đáp ứng. Hoắc Duyên Niên vốn tưởng rằng Tạ Nghiên sẽ vui vẻ, định xin một nụ hôn, nhưng khi cúi đầu xuống, anh thấy Tạ Nghiên đang cau mày, không vui lắm.
Tạ Nghiên không quen khi ở với cha mẹ Tạ quá lâu, bất ngờ được ôm vào lòng.
“Lần đầu tiên ngủ trên giường của em, có chút chờ mong.”
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tạ Nghiên thả lỏng người. Cứ ngủ như bình thường là được. Cho dù Hoắc Duyên Niên có mặt, anh có cư xử kỳ lạ, cha mẹ nguyên chủ sẽ không quan tâm quá nhiều.
Tạ Nghiên đưa Hoắc Duyên Niên vào phòng của nguyên chủ, nhiều lần đến Tạ gia, Tạ Nghiên chưa từng xem kỹ phòng ngủ này.
Tông màu ban đầu của phòng ngủ chính là màu vàng ấm áp. Giá sách cơ bản là những cuốn sách chuyên nghiệp. Bàn làm việc gọn gàng và ngăn nắp. Cạnh máy tính có khung ảnh. Khung ảnh được Tạ Nghiên úp ngược trên bàn, khi đến lần trước.
Hoắc Duyên Niên đỡ dậy, thấy là ảnh chụp chung của Tạ Nghiên và Hàn Mạt Mạt, úp xuống ngay lập tức.
“Lần sau chúng ta chụp chung.”
“Vậy thì đặt nó trên bàn của anh.” Tạ Nghiên nghĩ đến cái bàn trống của Hoắc Duyên Niên, liền cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Hai người nhất trí, Hoắc Duyên Niên nằm trên chiếc giường mà Nghiên Nghiên nhà mình đã ngủ, chiếc giường rất êm ái và thoải mái, nhưng Hoắc Duyên Niên lại cảm thấy chiếc giường không có hơi thở của Tạ ngọt ngào.
“Nghiên Nghiên lại đây.” Hoắc Duyên Niên vỗ vỗ giường.
Tạ Nghiên đi đến cạnh giường, bị Hoắc Duyên Niên kéo xuống, nằm trên người Hoắc Duyên Niên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt, sống mũi cao, đôi môi mỏng cong thành hình vòng cung đẹp mắt, trong đôi mắt tràn ngập hình ảnh của anh.
“Nghiên Nghiên, anh muốn hôn em.” Hoắc Duyên Niên khàn giọng hỏi.
“Thật trùng hợp, em cũng vậy.” Tạ Nghiên mỉm cười hôn anh.
Hôn hôn, hai người thay đổi vị trí, Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên đè xuống giường. Lòng bàn tay thô ráp mò vào trong quần áo của Tạ Nghiên, ngón tay cái vuốt ve eo, Tạ Nghiên nhịn không được khóe miệng rên ra một tiếng kêu dễ nghe.
“Bảo bối, ba mẹ đang ở bên ngoài đấy.” Hoắc Duyên Niên cố ý nhắc nhở, nhưng sức lực trong tay lại tăng lên, từ eo từng chút một sờ lên.
Thẳng đến một nơi nào đó, Tạ Nghiên run rẩy, hay tay vô thức ôm chặt Hoắc Duyên Niên.
Không khí hai người đang nóng lên, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Nghiên Nghiên, mẹ con nhờ cha nói với con rằng trong nhà cách âm rất tốt.” Giọng cha Tạ vọng vào.5
Tạ Nghiên ậm ừ hai tiếng đẩy Hoắc Duyên Niên ra.
“Em nghĩ ghế sô pha bên ngoài rất thích hợp với anh.” Tạ Nghiên xốc quần áo ra nhìn, eo đã bị Hoắc Duyên Niên véo đỏ.
“Nghiên Nghiên anh hối hận vì đã đồng ý ở lại.” Hoắc Duyên Niên tự mình cảm thấy khó chịu, nhìn Tạ Nghiên lại càng khó chịu hơn. Biết vậy đã về nhà.
“Không, em nghĩ sống ở đây rất tốt. Em muốn sống lâu hơn nữa.” Ngực vẫn còn cảm giác tê dại, Tạ Nghiên quấn chăn quay lưng về phía Hoắc Duyên Niên. Hoắc Duyên Niên rác rưởi, đầu óc toàn nghĩ đến chuyện đen tối.