Editor: LunaYang97
Sau khi Tạ Nghiên ăn dưa của Hàn Mạt Mạt và mẹ Nghiêm Nhân Chư, một ngày khi xem tin tức, nhà họ Nghiêm đã tuyên bố tin vui đính hôn của Nghiêm Nhân Chư và con trai cả Lâm Tuyên của Lâm gia.
Tạ Nghiên vừa mới tỉnh dậy trong phòng nghỉ của Hoắc Duyên Niên, nhìn thấy tin tức giày cũng chưa đi, liền vội vàng chạy ra ngoài chia sẻ chuyện phiếm.
Trong phòng làm việc, Phạm Chiêu Đạm và hai người không quen biết đang nói chuyện với Hoắc Duyên Niên, khi nhìn thấy người đi ra từ phòng nghỉ ngơi của Hoắc Duyên Niên, tất cả mọi người đều sững sờ, ngoại trừ Hoắc Duyên Niên.
Tạ Nghiên phản ứng nhanh gật đầu với mọi người rồi trốn vào phòng nghỉ, lúc tỉnh dậy đầu tóc vẫn bù xù. Một lúc cửa vang lên, Hoắc Duyên Niên gọi anh ra.
Hai người lạ bên ngoài đã biến mất, còn lại một mình Phạm Chiêu Đạm.
"Hai người có thể để ý đến ảnh hưởng của mọi người không, đi làm còn dẫn theo người nhà? Đa số nhân viên bên ngoài đều là chó độc thân, không sợ ngày mai nhân viên sẽ chuyển công tác trên diện rộng." Phạm Chiêu Đạm hướng tới Hoắc Duyên Niên nhướng mày, giễu cợt, nghi ngờ bọn họ chơi văn phòng play.
"Ông cứ tiếp tục, tôi đi đây, lần sau sẽ không khiến ông tiện nghi." Phạm Chiêu Đạm rút lại hai bản hợp đồng vừa ký xong, hôm nay Lăng Lăng nghỉ làm sớm bọn họ cũng có thể play.
Mọi người rời đi, Tạ Nghiên lật ra trang tin tức để cho Hoắc Duyên Niên xem.
"Nghiêm Nhân Chư đính hôn!" Trong sách không có đoạn này. Tạ Nghiên tò mò đối tượng đính hôn là ai. Anh không thể tìm thấy tin tức của bên kia, nhưng Tạ Nghiên biết ông chồng phản diện của mình sẽ biết.
"Lâm Tuyên thế nào? Kể cho em nghe với?" Tạ Nghiên mỉm cười, nắm lấy cánh tay của Hoắc Duyên Niên kéo anh ngồi xuống.
Mặc dù Tạ Nghiên vì xem kịch mà muốn biết thông tin của người đàn ông khác, Hoắc ghen tuông không vui, đem mặt lại gần mặt Tạ Nghiên.
"Đưa tiền."
Anh không phải Hoắc siêu giàu sao? Tạ Nghiên bĩu môi, hôn một cái.
"Nói mau."
Tạ Nghiên làm cho có lệ, Hoắc Duyên Niên thỏa mãn chống chân dời ghế đến trước mặt Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên duỗi tay ôm người vào lòng.
Ôm Tạ Nghiên Nghiên thơm thơm và mềm mềm, có thể nói.
Hoắc Duyên Niên cuối cùng cũng hài lòng bắt đầu nói chuyện với Tạ Nghiên.
Lâm gia điều hành một trung tâm mua sắm lớn, bây giờ Lâm Tuyên của Lâm gia đang nắm quyền, Lâm Tuyên rất tài giỏi, Lâm thị trong tay anh ta phát triển rất tốt, không hiểu sao Lâm Tuyên lại rất thích Nghiêm Nhân Chư. Sau khi Nghiêm gia xảy ra chuyện, Lâm Tuyên đã đề nghị liên hôn, miễn là Nghiêm Nhân Chư đồng ý, Nghiêm gia sẽ sống lại.
"Nghiêm Nhân Chư vẫn còn thích Hàn Mạt Mạt, không giống là sẽ đồng ý, là cha mẹ hắn ép buộc sao?" Tạ Nghiên nghĩ đến thái độ của mẹ Nghiêm ngày đó, liền cảm thấy suy đoán của mình đúng tám chính phần.
"Hắn đã bí mật tìm Hàn Mạt Mạt và nói khi Nghiêm gia khôi phục, hắn sẽ ly hôn và kết hôn với Hàn Mạt Mạt." Hoắc Duyên Niên vừa nói vừa gọi điện tra thông tin của Lâm gia.
Tạ Nghiên nghiêng người nhìn, Lâm Tuyên thi vào học viện cảnh sát hai năm rồi bỏ học vì bố Lâm chẩn đoán mắc bệnh tim. Anh ấy cao 1,93 mét và mạnh mẽ và rắn chắc.
"Nhìn như thế nào Nghiêm Nhân Chư..." ở phía dưới, nam phụ này có chút thảm, thích phụ nữ lại phải gả cho đàn ông mà còn ở dưới.
Hoắc Duyên Niên đưa tay ôm eo Tạ Nghiên, tựa đầu vào vai anh, thỉnh thoảng lại xoa má Tạ Nghiên, cảm thấy hạnh phúc. Suy nghĩ của Tạ Nghiên đều ở trên trang máy tính, nép vào người của Hoắc Duyên Niên, nhưng vẫn khơi dậy lửa nóng của Hoắc Duyên Niên.
Ai đó bóp chặt da thịt mềm mại trên eo Tạ Nghiên một cách không thành thật, cố gắng luồn tay vào góc quần áo của anh.
"Lâm Ngô thực ra là em trai của Lâm Tuyên!" Khi Tạ Nghiên quay sang gia phả của Lâm gia, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, liền vỗ vỗ bàn tay lưu manh của Hoắc Duyên Niên rồi gọi anh ta lại gần.
"Về sau Nghiêm Nhân Chư và Lâm Tuyên kết hôn, Lâm Ngô theo đuổi Hàn Mạt Mạt. Nếu hắn đem Hàn Mạt về nhà để Nghiêm Nhân Chư nhìn thấy, đó sẽ là một màn kịch lớn." Tạ Nghiên cảm thấy bầu không khí nhất định rất kí©h thí©ɧ.
Hàn Mạt Mạt này thật lợi hại.
"Về sau anh tránh xa cô ta ra." Tạ Nghiên không khỏi nhắc nhở Hoắc Duyên Niên, nghĩ đến kết cục của mình và Hoắc Duyên Niên là cùng nhau rơi xuống biển.
Hoắc Duyên Niên cảm thấy anh và Tạ Nghiên muốn so đo, Hàn Mạt Mạt càng thích dính Tạ Nghiên hơn, hơn nữa cha vợ và mẹ vợ đều là hàng xóm với gia đình Hàn Mạt Mạt.
"Mình đổi nhà cho bố mẹ đi?"
"???" Nhảy số kiểu gì vậy?
Tạ Nghiên và cha Tạ mẹ Tạ ở chung với nhau không lâu, có thể nhìn ra họ rất yêu nguyên chủ, nhưng anh không biết cha mẹ của nguyên chủ có đồng ý hay không. Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên cùng nhau hỏi riêng.
Hai người gọi điện vào mỗi buổi sáng và buổi chiều, khi Tạ Nghiên gọi, mẹ Tạ bảo anh phải giữ ấm khi thời tiết lạnh, và hỏi khi nào anh sẽ về nhà ăn tối, cuối cùng yêu cầu anh chú ý đến tần suất..
Buổi chiều Tạ Nghiên ngồi ở bên cạnh Hoắc Duyên Niên khi anh gọi điện, mẹ Tạ cũng nói như vậy, nhưng bà không nói câu cuối cùng đã nói với Tạ Nghiên, liền nói đến dời nhà, mẹ Tạ không muốn rời khỏi những người hàng xóm.
Tạ Nghiên không ngủ vẽ tranh cả đêm thở không ra hơi, đang định đến phòng khách của Hoắc Duyên Niên ngủ một giấc thì nghe mẹ Tạ nói về thời thơ ấu của anh với Hàn Mạt Mạt.
Đi học cùng nhau, mua đồ ăn sáng cho Hàn Mạt Mạt bị chó rượt, giải cứu Hàn Mạt Mạt bị học sinh xấu tống tiền, hai gia đình cùng nhau làm bánh bao trong Tết Nguyên Đán.. Hàng loạt ví dụ về mẹ Hàn cảm thấy tình yêu trong xóm của họ
Tạ Nghiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, muốn chuồn đi nhưng không có được, bị Hoắc ghen tuông đè lại hôn một hồi, miệng đều sưng lên.
Giảng đạo lý cũng không phải anh làm a, Tạ Nghiên cảm thấy thống khổ, buổi tối đi ngủ đột nhiên nhớ tới, đối với Hàn Mạt Mạt làm nhiều chuyện tốt, Hoắc Duyên Niên cũng làm không ít???
Kia đều là nguyên chủ làm, nhưng Hoắc Duyên Niên một mình làm tất cả.
Hoắc Duyên Niên đang ôm Tạ Nghiên Nghiên ngủ ngon lành, bị Tạ ác ma véo mũi đánh thức.
"Hoắc Duyên Niên, em vừa có một giấc mơ." Tạ Nghiên giả bộ vừa tỉnh dậy.
"Giấc mơ gì?" Hoắc Duyên Niên đang ngủ say, cổ họng ám ách nhắm mắt hỏi.
"Lần đầu tiên kết hôn, em đã mặc quần áo của anh. Anh đã nói cái gì?"
"Ồ, sáng sớm, anh còn muốn chặt tay của em?"
"Nghiên Nghiên em nghe anh giải thích..." Hoắc thanh tỉnh không thể tỉnh táo hơn đã online, giải thích liền bị đá ra khỏi danh sách liên lạc.
Quản gia hôm sau nhìn thấy Hoắc tiêm sinh uể oải đi ra từ phòng khác, không còn sảng khoái như trước. Có vẻ như chồng chồng đã cãi nhau và bị đuổi ra khỏi phòng.
Cửa phòng vẫn khóa, Hoắc Duyên Niên do dự trước cửa một hồi mới kêu quản gia mang chìa khóa dự phòng mở cửa xem xét.
Nghiên Nghiên lộ nửa khuôn mặt ra bên ngoài, đang ngủ ngon lành.
Tại sao mình không ngủ cùng Nghiên Nghiên vẫn ngủ ngon như vậy? Chắc lăn lộn lâu lắm mới chìm vào giấc ngủ, sau khi suy nghĩ xong, Hoắc Duyên Niên tìm ra bịt mắt tốt nhất mà anh ấy dùng cho chứng mất ngủ, cẩn thận đeo lên cho Tạ Nghiên.
Buổi sáng trước khi đi làm Hoắc Duyên Niên đã yêu cầu quản gia đừng lên làm ầm ĩ giấc ngủ của Tạ Nghiên.
Đã lâu không ngủ một mình, mặc dù đã quen ngủ với Hoắc Duyên Niên, nhưng mùi và nhiệt độ không còn, Tạ Nghiên vẫn ngủ say, khi tỉnh dậy, trên mặt có cái gì không ổn, Tạ Nghiên sờ soạng cái bịt mắt.
Đó là đồ bịt mắt bằng hơi nước, nhưng màu hồng.
Quản gia biết chồng chồng cãi nhau, nên đã tiết lộ nguồn gốc của chiếc bịt mắt khi Tạ Nghiên đang ăn.
"Trước đây Hoắc tiên sinh thường mất ngủ, bác sĩ không khuyên tiên sinh không nên uống thuốc ngủ quá nhiều, đây là bịt mắt có hiệu quả tốt nhất mà tiên sinh dùng."
"Tiên sinh lo lắng phu nhân giấc ngủ không tốt, cố tình lấy ra đeo cho phu nhân."
Hoắc Duyên Niê chắc nghĩ rằng anh không thể ngủ một mình.
Tạ Nghiên trong lòng ấm áp khi nghĩ về Hoắc Duyên Niên, đồng thời vẫn tò mò.
"Tại sao Hoắc Duyên Niên lại mua một cái màu hồng?"
Quản gia im lặng hai giây.
"Cái này chỉ có một màu."
Hoắc tiên sinh khó xử, đeo bịt mắt màu hồng đi ngủ, cảnh tượng có chút dễ thương, buổi tối kêu anh ấy đeo cho mình xem.
Tạ Nghiên đọc nguyên văn nhưng không thấy chương kết thúc. Các nhân vật phản diện trong chương trước đã được giải quyết. Tạ Nghiên không nghĩ rằng chương cuối sẽ quá quan trọng. Bây giờ anh và Hoắc Niên Niên ở bên nhau, nghĩ đến chuyện người nào đó thích Hàn Mạt Mạt như vậy, nói không ghen là không có khả năng, cho nên anh cố ý muốn trêu chọc Hoắc Niên Niên.
Hoắc Duyên Niên đang trong cuộc họp, nhận được tin nhắn từ Nghiên Nghiên của mình.
[Tạ Nghiên Nghiên: Bịt mắt của anh em đã dùng rồi, có muốn vứt nó đi không? 】!!!!
Tại sao lại ném quần áo của Nghiên Nghiên đã mặc! Anh ta nên cất nó và mặc một cách bí mật! Lúc đó mình thật là ngu ngốc, Hoắc Duyên Niên tự mình ngẫm lại.
[Hoắc ấu trĩ: Không vứt, không vứt! Đợi anh về nhà để vào két sắt, tất cả các loại Nghiên Nghiên đều quý giá! ]4
Tạ Nghiên nhìn thấy đằng sau câu này Hoắc bệnh tật rất mong muốn sống sót.
Cuộc họp đột nhiên dừng lại, mọi người đều nhìn về phía Hoắc tổng đang cúi đầu, trịnh trọng gõ bàn phím, hẳn là có chuyện quan trọng cần trả lời.
[Tạ ngọt ngào: Không sao đâu. 】
【Hoắc ấu trĩ: Hôm nay ăn cơm được không? ]
[Tạ gọt ngào: Không]
[Hoắc ẩu trĩ: Vừa vặn hết hốt, muốn ăn cháo Nghiên Nghiên nấu. 】
【Tạ ngọt ngào: Tối ăn. ]
[Hoắc ấu trĩ: Vậy buổi trưa......]
[Tạ ngọt ngào: bữa trưa tình yêu. 】
【Hoắc ấu trĩ: yêu Nghiên Nghiên. ]
Biểu hiện của Hoắc tổng ngày càng trở nên nghiêm nghị. Chẳng lẽ sự tồn vong của công ty có vấn đề? Tuy nhiên, công ty vẫn không ngừng vươn lên và phát triển, không giống như có biến cố lớn xảy ra. Những người đứng đầu các bộ phận khác trao đổi ánh mắt với nhau, Hoắc tổng của chúng ta đang vội cái quái gì.
Hoắc tổng của các bạn đang đợi bữa trưa tình yêu của mình.
Sau khi dỗ Nghiên Nghiên thật vui vẻ, Hoắc Duyên Niên cuối cùng cũng tắt điện thoại của mình, bắt đầu tiếp tục cuộc họp.
Tạ Nghiên ở nhà bón phân cho hoa của mình, trong lúc lấy trộm phân bón, anh tự hỏi trong két sắt của Hoắc Duyên Niên có gì, anh ở lâu như vậy không để ý có một chiếc két sắt trong nhà?
Hoắc Duyên Niên sẽ không cất đồ của Hàn Mạt Mạt vào két, đúng không?
Hôm nay Tạ Nghiên không vẽ. Đã dành cả buổi để đi dạo quanh nhà. Không đi không biết, trong nhà có rất nhiều phòng. Tạ Nghiên dừng đi dạo về giường nằm. Lâm học đệ lại hẹn anh ăn tối, buổi tối đã đáp ứng nấu cháu cho Hoắc ba ba, ngày mai Hoắc Đàm sẽ rời đi, ngày mốt có thể ăn, Tạ Nghiên và Lâm Ngô quyết định trưa ngày mốt.
Gần đến giờ tan làm của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên đang nấu ăn trong bếp. Hoắc Duyên Niên mỗi ngày làm việc vất vả nuôi gia đình. Không thể chỉ uống cháo. Tạ Nghiên đang làm món trứng gà ốp la. Nhân tiện, anh định nướng một ít bánh quy để Hoắc Duyên Niên mang theo.
Nửa giờ sau khi tan làm, Hoắc Duyên Niên đúng giờ có mặt ở nhà.
Hoắc Duyên Niên không về một mình, phía sau còn có hai người nữa, hai người cùng nhau xách một cái hộp, trông rất nặng nề.
"Anh mua gì vậy?" Tạ Nghiên tò mò.
"Két sắt, cỡ lớn." Hoắc siêu giàu.