Editor: LunaYang97
Căn phòng màu hồng ấm áp tràn ngập hơi thở thiếu nữ, phòng tràn ngập hương hoa nhài quen thuộc, Khương Hành trong môi trường này càng không thể ngủ được, hắn ngồi trên chiếc ghế máy tính tai thỏ màu hồng của Hàn Mạt Mạt, cả người tựa lưng vào ghế êm ái.
Hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh nhóm đặt trên bàn làm việc, Hàn Mạt Mạt mặc chiếc áo phông trắng có cài tóc và áo khoác, nụ cười rất tỏa nắng, ánh sáng trong mắt anh dần tắt ngấm.
Khương Hành nhớ đến cảnh anh và Hàn Mạt Mạt lần đầu tiên gặp nhau, là tại lễ khai mạc Thế vận hội, anh phát biểu trên sân khấu với tư cách là đại diện học sinh, sau khi bước xuống, một cô gái rất dễ thương và nhút nhát đã đưa cho anh một chai nước khoáng. Cô gái yếu ớt tháo nắp chai không được, lúng túng một hồi.
Sau đó, khi anh hoàn thành 3.000 mét và giả vờ không sao, cô gái lại xuất hiện, lần này cô mở nắp chai, cười tươi như hoa, một dòng nước suối trong vắt tràn vào cổ họng, lúc đó Khương Hành đã có một ấn tượng tốt về Hàn Mạt Mạt.
Sau đại hội thể thao, chỉ cần chú ý một chút sẽ thấy Mạt Mạt rất xuất sắc, thân thiện tốt bụng, học hành rất chăm chỉ. Vì vậy, anh quyết định theo đuổi Hàn Mạt Mạt, sau đó biết được Hàn Mạt Mạt đã yêu thầm mình 3 năm nên họ chuyển từ yêu thầm thành người yêu.
Rồi mọi thứ thay đổi sau khi tốt nghiệp.
Đỗ Hà Vấn, Nghiêm Nhân Chư, và thậm chí cả Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên vẫn không muốn từ bỏ Mạt Mạt sau khi họ kết hôn, bây giờ lại có thêm một Tôn Phi Tường khác. Những con ruồi xung quanh Mạt Mạt lần lượt một cái thẹn một cái.
Hắn rất mệt.
Nỗ lực duy trì công ty, cũng chỉ vì Mạt Mạt thuận miệng nói trước mặt Hoắc Duyên Niên không quan tâm đến việc hắn không chống lưng cho cô, lại bị Hoắc Duyên Niên đả kích. Để hỗ trợ công ty đang đổ nát, hắn đã chạy khắp nơi, nhưng hắn và Mạt Mạt luôn cãi nhau vì không thể nhìn thấy nhau, thậm chí luôn tìm đến những người đàn ông khác để phàn nàn.
Hắn tin rằng những gì Mạt Mạt nói là do quá cô đơn, không có bất kỳ quan hệ gì đến họ, nhưng vài bức ảnh hôn môi đã nói với Khương Hành rằng hắn không thể lừa dối bản thân được nữa.
Bên kia cửa, bầu không khí không giống như trong phòng áp lực nặng nề, Tạ Nghiên bóc quả óc chó định ăn vụng mác ca của Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên không chịu nhận thua, hai người túm lấy nhau tranh đoạt để lại trên bàn có một đống vỏ, còn có thể ăn không nhiều chút nào.
Hàn Mạt Mạt nhìn hai người đánh nhau trước mặt, mím môi không vui.
Rõ ràng, Tạ Nghiên và Hoắc tổng luôn để ý đến cô, hôm nay không những không đón cô, lại càng không nói chuyện với cô. Cô ấy mới sáng sớm đã nói ở công ty rằng hôm nay sẽ đi cùng hai anh trai, những người đó không biết ghen tị thế nào, kết quả là một chê cười.
“Hoắc tổng, tôi muốn nói với ngài một chuyện.” Hàn Mạt Mạt cúi đầu đặt hai tay lên đầu gối, như thể làm sai điều gì đó.
Tạ Nghiên nháy mắt với Hoắc Duyên Niên, và cả hai người họ nhìn Hàn Mạt Mạt.
“Làm sao vậy?” Hoắc Duyên miễn cưỡng đáp.
"Tôi định từ chức. Cảm ơn Hoắc tổng đã chăm sóc mấy ngày nay. Đã phụ sự mong đợi của anh." Hàn Mạt Mạt đột nhiên lớn tiếng nói, để mấy vị trưởng bối trong bếp nghe thấy, liền đi ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.
Mấy vị trưởng bối đều nhìn về phía bọn họ, Hoắc Duyên Niên không thể nói quá khó nghe, liền gật đầu biết rồi, Hàn Mạt Mạt không tới anh khỏi tìm người canh chừng mỗi ngày để nàng quấy rối.
"Vậy thì em đã tìm được công việc tiếp theo chưa? Nếu không có thì không cần phải rời đi nhanh như vậy." Tạ Nghiên nắm lấy cánh tay của Hoắc Duyên Niên hỏi chuyện, anh rất tò mò không biết nữ chính sẽ đi đâu.
"Công ty của Bộ tổng rất gần với công ty của A Hành. A Hành rất bận. Tôi có thể ở gần anh ấy thường xuyên hơn."
Nếu Tạ Nghiên không biết chuyện bên trong, thực sự sẽ tin lời nói của nữ chính.
Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên nhìn nhau, không nói. Tạ Nghiên tâm tình vừa lòng, Hoắc Duyên Niên nóng lòng muốn Bộ Lệ Tình thay đổi mục tiêu, đừng tới tìm Tạ Nghiên âm mưu quấy rối.
"Hàn Mạt Mạt, em thực sự có thể làm, Bộ tổng? Người mới quen của em? Em đổi người sớm vậy? Nơi đó cách nhà Tôn Phi Tường rất gần, nên em có thể đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bất cứ lúc nào, đúng không?" Không biết từ khi nào Khương Hành đã đứng ở cửa, hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Mạt Mạt với ánh mắt hung dữ.
Hàn Mạt Mạt, người luôn được sủng trong tay, không chịu nổi sự đối xử của Khương Hành, lập tức khóc lóc, ôm chặt Tạ Nghiên gần nhất.
“Anh Tạ Nghiên!” Hàn Mạt Mạt che mặt khóc nức nở.
Tạ Nghiên lộ vẻ kinh ngạc, chán ghét nhưng chưa từng trải qua, nhất thời thân thể cứng ngắc, Hoắc Duyên Niên phản ứng còn nhanh hơn anh ta, thời điểm Hàn Mạt Mạt vồ tới, kéo Tạ Nghiên đứng dậy.
Tạ Nghiên loạng choạng nhào vào trong tay Hoắc Duyên Niên. Vì vậy, Hàn Mạt Mạt đã rất xấu hổ lao lên không trung ngã xuống ghế sofa.
Chưa bao giờ nghĩ rằng Tạ Nghiên lại sững sờ trước mặt của chính mình, Hàn Mạt Mạt thậm chí còn khóc to hơn, cầm hạt trước mặt ném Khương Hành.
Sau khi xảy ra chuyện một hồi cha mẹ Hàn mới hoàn hồn, mẹ Hàn chạy đến an ủi con gái, còn cha Hàn thì cầm chổi đuổi Khương Hành ra ngoài.
“Hàn Mạt Mạt, chúng ta chia tay, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Hai mắt Hàn Mạt Mạt đỏ hoe, trái tim Khương Hành giật giật đau đớn, lúc này nhìn vào, anh chỉ cảm thấy Hàn Mạt Mạt đang giả vờ.
Trong khi Khương Hành đang nói chuyện, Cha Hàn cầm chổi đánh Khương Hành, Khương Hành liếc nhìn Cha Hàn đang sốt ruột vì con gái mình, thở dài rồi dứt khoát rời khỏi đây.
“Nghiên Nghiên, mau đuổi theo đi.” Tạ Nghiên đã quên mất bản thân đang ôm Hoắc Duyên Niên, dùng tay bóp chặt vòng eo đẹp đẽ của Hoắc Duyên Niên. Cảm giác vẫn còn tốt và muốn thử lại lần nữa, mẹ Tạ đã kéo Tạ Nghiên ra khỏi người của Hoắc Duyên Niên.?? Tại sao mình lại đuổi theo? Tạ Nghiên không hiểu.
“Nhanh lên.” Mẹ Tạ thúc giục.
Tạ Nghiên ngoan ngoãn bị đuổi ra ngoài một cách bối rối.
Ngoài cửa, Khương Hành đứng ở trước thang máy, toàn thân lộ ra vẻ không muốn người lạ quấy rầy, Tạ Nghiên nhịn bước tiếp, không muốn đi lên tìm đánh.
“Tạ Nghiên, anh hài lòng chưa?” Khương Hành không nhìn lại nhưng biết đó phải là Tạ Nghiên.
Khương Hành có mắt ở sau đầu? Tạ Nghiên trong lòng xỉa xói.
“Tại sao tôi phải hài lòng?” Tạ Nghiên ngạc nhiên, hai người chia tay liên quan gì đến chồng chồng của họ.
“Không phải anh để Nana xem ảnh chụp và nói cho tôi biết sao?” Khương Hành quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của Tạ Nghiên ánh mắt dò hỏi.
Không phải tôi! Đó là Hoắc Duyên Niên! Tạ Nghiên trong lòng gào thét.
“Chia rẻ tôi và Hàn Mạt Mạt ra, anh sẽ bắt đầu xuống tay.” Khương Hành nói rồi cất bước, dần dần tăng khoảng cách với Tạ Nghiên.1
Đấy cũng không phải là tôi! Là Hoắc Duyên Niên! Anh ấy muốn cạy góc tường của anh!
"Như thế nào? Tôi làm cậu mê muội như vậy, thậm chí còn muốn phản bội Hoắc Duyên Niên để được ở bên tôi?" Khương Hành có bờ vai rộng, đôi chân, lông mày dài và sâu. Rất nam tính. Lúc này lông mày giờ lên, khóe miệng nhếch lên và cả má lúm đồng tiền nhỏ trên má đều cho thấy đây là dấu hiệu hắc hóa.1
“Này, là tôi không đủ đẹp trai, hoặc là phá sản rồi, Nghiên Nghiên nhà tôi mỗi ngày đều bận đánh đàn cho tôi nghe, làm gì có thời gian mê muội ngươi?” Hoắc Duyên Niên xuất hiện ở cửa đúng lúc, Giày chạm vào gạch và phát ra tiếng bước chân yên tâm, anh bước từng bước đến sau Tạ Nghiên, một tay ôm cổ và kéo anh vào lòng, thuận tay gối đầu lên đầu Tạ Nghiên.
Hoắc Duyên Niên vẫn khó ưa như vậy, Khương Hành liếc mắt nhìn Tạ Nghiên.
“Chúc các anh hạnh phúc thật lâu, đừng để ngày nào đó tôi nhìn thấy tin tức ly hôn của các anh.” Khương Hành nói xong thang máy đến, xoay người rời đi, cô độc mà kiên quyết.
“Không phải chỉ thất tình sao, Khương Hành có chuyện gì vậy?” Hoắc Duyên Niên lẩm bẩm, nghĩ rằng lúc anh biết bộ mặt thật của Hàn Mạt Mạt, điềm đạm và hào phóng, nên Tạ Nghiên nhất định không thích Khương Hành đen tối kia.
"Hoắc tổng, anh có thể gỡ đầu xuống được không? Trông không lớn nhưng quá nặng." Tạ Nghiên bị ép tới đau cổ.
“Đầu của cậu không lớn cũng không nặng.” Hoắc Duyên Niên tiến lên bóp gáy Tạ Nghiên, thật mềm! Cảm xúc tốt! tiếp tục!
"Có não bên trong."
"Vậy thì tôi là nước?" Tạ Nghiên vỗ tay Hoắc Duyên Niên ra rồi tức giận đi về.
“Thì ra cậu là một tên học tra từ thời tiểu học.” Hoắc Duyên Niên chân dài bước nhanh theo sau Tạ Nghiên.
Xì, học bổng hàng năm của tôi, và những giải thưởng tôi giành được sẽ hù chết anh!
"Đúng, phải, tôi là học tra, tôi không xứng với anh, Hoắc siêu giàu có siêu thông minh. Bây giờ ly hôn đi, được không?" Mặc kệ, tôi hôm nay muốn thành Tạ phú hào.
"Nghiên Nghiên! Làm sao con có thể nói chuyện như vậy!"
Khi Tạ Nghiên nhìn lên, cha Tạ và mẹ Tạ khϊếp sợ đứng ở cổng.
“...” Tạ Nghiên Nghiên lập tức nấp sau lưng Hoắc Duyên Niên trong giây tiếp theo, “Con chỉ tùy tiện nói, nói đùa thôi.”
“Không tốt đâu!” Tạ Nghiên không ăn được dưa của Hàn Mạt Mạt, còn bị cha mẹ Tạ đưa về nhà, cuối cùng anh nhìn thấy Hoắc Duyên Niên hả hê cười với mình, sau đó bước vào nhà Hàn Mạt Mạt tiếp tục ăn dưa.
Hoắc Duyên Niên ngu ngốc! Tôi muốn ly hôn với anh! Tạ Nghiên im lặng hét lên.
Đây là lần đầu tiên anh ở một mình với cha mẹ Tạ, Tạ Nghiên rất xấu hổ ngồi lắng nghe sự giáo dục của họ một cách ngoan ngoãn.
Tạ Nghiên không cha không mẹ, tự mình mò mẫm, lần duy nhất có cha mẹ không được bao lâu, cuối cùng lại bị bỏ rơi trở lại cô nhi viện, chưa bao giờ được nghe những lời ân cần, ấm áp và tha thiết như vậy.
"Nghiên Nghiên, lần sau con không được phép làm như vậy. Con thường giở trò đùa giỡn cũng không sao. Nhưng con không được nói nhảm."
Tạ Nghiên gật đầu nói rằng mình biết. Cha mẹ Tạ quan tâm hỏi vài câu. Lúc này mới cho phép anh quay lại với Hoắc Duyên Niên.
Cửa nhà Hàn gia bị đóng lại khi anh rời đi, Hoắc Duyên Niên không biết đang ở đâu, Tạ Nghiên tự mình đi chậm lại, không khí gia đình nồng đậm vừa rồi khiến anh có chút cảm khái.
Ngay sau khi Hoắc Duyên Niên gọi điện, nói đã đợi anh trên xe, Tạ Nghiên đi xuống lầu và lên xe. Có người chủ động tỏ vẻ, nói chuyện không có ăn được dưa bở.
Hàn Mạt Mạt không biết về bức ảnh và giải thích rằng Khương Hành đã hiểu lầm cô với cha mẹ Hàn, tất nhiên, mẹ cha Hàn rất tin tưởng con gái mình nên đã an ủi Hàn Mạt Mạt. Hiện tại gia đình đang đóng cửa ăn tối để ăn mừng Hàn Mạt Mạt thoát khỏi cặn bã Khương Hành.
“Vậy nên họ chia tay như thế này?” Tạ Nghiên nghĩ về sự sống chết của nữ chính và nam chính trong nguyên tác, tại sao họ lại chia tay?
“Bằng không, đã xanh rồi lại thêm xanh sao?” Hoắc Duyên Niên liếc nhìn Tạ Nghiên, “Về nhà hay ăn ở ngoài?”
“Anh quyết định.” Tạ Nghiên ăn dưa, tâm thần thỏa mãn, cũng không đói bụng.
"Vậy thì hãy đến nhà hàng do Tôn Phi Tường mở, có lẽ sẽ rất vui."
“Tôn Phi Tường còn mở nhà hàng?” Tạ Nghiên nghĩ xem, Hàn Mạt Mạt làm sao có thể dễ dàng từ bỏ Khương Hành mà nhào vào vòng tay của Tôn Phi Tường, người này chắc không đơn giản.
Khi đến nhà hàng của Tôn Phi Tường, Tạ Nghiên đã tìm kiếm thì hóa ra cha của Tôn Phi Tường cũng là một người giàu có, một ông lớn trong ngành cung cấp dịch vụ ăn uống. Mặc dù Tôn Phi Tường là con ngoài giá thú nhưng người cha giàu có đã cho anh ta một số nhà hàng.
Nhà hàng là một nhà hàng bình thường, hương vị cũng không tệ, nhà hàng cho hai người một phần đồ uống tình nhân, một ly hai ống hút, Tạ Nghiên cuối cùng cũng cầm lấy đồ uống, đưa hai ống hút vào miệng, vui vẻ uống.
Hoắc Duyên Niên liếc Tạ Nghiên, tiểu tham ăn còn rất dễ thương.
Sau khi ăn tối, hai người về nhà, Tạ Nghiên ở phòng học đàn, Hoắc Duyên Niên làm việc ở phòng đối diện. Sau khi luyện tập được một giờ, Tạ Nghiên chuẩn bị về phòng ngủ.
“Đi thu dọn hành lý đi.” Lúc Tạ Nghiên đi ngang qua Hoắc Duyên Niên, đột nhiên nói một câu.
“Hả?” Tạ Nghiên sững sờ.
“Đi thu dọn hành lý đi.” Hoắc Duyên Niên gõ dòng cuối cùng nhìn Tạ Nghiên, “Ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta…”
“Thật sự ly hôn sao????” Tạ Nghiên chớp mắt, mình sắp trở thành Tạ phú hào rồi.?