Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kết Hôn Cùng Lục Bác Nhã

Chương 3

« Chương Trước
7.

Nhịn... Nhịn... Nhịn - không nhịn nổi nữa!

Có người tuy hát dở được gọi vui là "quạ đen nhân gian", nhưng ít ra quạ còn kêu được. Còn Tiền Dực thì sao? Tôi không biết thiên thần có từng hôn giọng hát của anh ta không, nhưng Diêm Vương chắc chắn đã từng bóp cổ anh ta rồi!

Bỏ lại Tiền Dực đang hát hò hứng khởi và Doanh Doanh mặt mày ủ rũ, tôi lái xe trở về nhà.

Xe chạy ra khỏi khu phố phồn hoa, những tòa nhà cao tầng dần dần thưa thớt, lộ ra những cây cầu và dòng nước, cùng những ngôi nhà trắng mái đen của vùng Giang Nam.

Mưa vẫn rả rích, đường lát đá trong khu phố cổ không có nhiều người.

Tôi đỗ xe ở đầu ngõ, che mưa đi về nhà.

Ngôi nhà hai tầng cổ kính, tường leo kín dây leo xanh là nhà tôi.

Đến trước cửa nhà, vừa lúc tôi tìm chìa khóa thì điện thoại reo.

"Cô nhỏ." Tôi vừa nghe điện thoại vừa mở cửa.

"Tiểu Ly à..." giọng cô vang lên trong điện thoại.

“Buổi xem mắt thế nào? Tiểu Lục đẹp trai chứ? Cô không lừa cháu đâu, có phải giống như cô nói không?"

"Ừm ừm..." tôi đẩy cánh cửa sắt lớn, bước vào nhà một tay vẫn giữ điện thoại đáp lại hàng loạt câu hỏi vừa rồi.

“Đẹp... đẹp lắm, quả thực cháu chưa thấy ai đẹp như vậy."

Nghe vậy cô nhỏ liền cười một cách vui vẻ.

"Tiểu Lục đó... trong trường nổi tiếng đẹp trai, tính tình lại tốt, học vấn cao... hoàn toàn là kiểu cháu thích!"

Tôi nghe mà cười khổ.

"Kiểu thì đúng nhưng không phải loài! Cháu là người mà cô lại giới thiệu cho cháu một vị thần, cháu không với tới."

"Có gì mà không với tới, cháu có nhà có xe lại có tiền..."

"Nhưng cháu không có học vấn! Giáo sư Lục có địa vị xã hội cao, điều kiện bản thân lại tốt, xem mắt cũng nên tìm người môn đăng hộ đối, cháu thế này... không xứng với người ta.” Tôi phá vỡ sự tâng bốc của cô.

"Và còn nữa cô nhỏ của con ơi, cháu biết cô muốn tốt cho cháu nhưng làm quản lý công trường không phạm pháp, không có gì phải giấu giếm, sau này cô đừng tạo ra thân phận khác cho cháu nữa."

"Đâu phải cô nói dối đâu, cô chỉ giới thiệu theo cách tinh tế thôi mà.”

"Cô luôn tinh tế là do cháu không đủ trình độ, cô đừng giúp cháu tô vẽ nữa."

Cô thở dài có chút ấm ức, tôi chỉ có thể dặn dò, dặn đi dặn lại rồi mới cúp điện thoại.

Tôi tắm rửa, thay quần áo, sảng khoái bước vào phòng làm việc.

Dù khó tin, sở thích duy nhất của tôi lại là đọc sách.

Ngồi trên chiếc ghế da êm ái, tôi dự định theo kế hoạch đọc nốt cuốn sách đã đọc ba ngày sắp xong.

Trước đây tôi đọc sách không nói đến hiểu được hay không, ít nhất là tập trung nhưng tối nay thì không sao tập trung nổi.

Một trang sách lật qua lật lại, vài lượt sau tôi dứt khoát cầm điện thoại lên.

Trên giao diện WeChat danh sách bạn bè dừng lại ở tên "Lục Bác Nhã".

Ảnh đại diện của anh rất đặc biệt, nền trắng, một đường kẻ đen, uốn lượn ngoằn ngoèo.

Nhìn lần đầu giống như một con rắn... đây chắc chắn là ảo giác. Lục Bác Nhã là người như vậy làm sao có thể dùng ảnh đại diện là rắn.

Rắn luôn lạnh lùng ác độc còn Lục Bác Nhã lại như gió xuân.

Tôi đoán đây là bút pháp của một bậc thầy nào đó.

Mở khung chat, chỉ có vài tin nhắn đơn giản.

Chỉ là thông tin về thân phận, địa điểm và thời gian xem mắt, Lục Bác Nhã nói năng lịch sự, đúng như con người anh.

Cô nói anh ấy hoàn toàn là kiểu tôi thích, điều này không sai chút nào, anh ấy thực sự rất đúng với gu thẩm mỹ của tôi.

Nếu không thì... tôi đã không luyến tiếc thế này, biết là không có hy vọng mà vẫn cứ lướt đi lướt lại mấy dòng tin nhắn ít ỏi.

Khi tôi sắp làm mòn màn hình, đột nhiên thấy dưới ảnh đại diện của anh ấy hiện lên hai chữ "đang nhập".

Tôi "hả" một tiếng, ghé sát vào nhìn.

Không nhìn nhầm, đúng là hiện đang nhập.

Anh ấy muốn nói chuyện với tôi?!

Tim tôi đập thình thịch.

Anh ấy sẽ nói gì? Có lẽ là cảm ơn tôi vì hôm nay mời anh ấy ăn cơm và tiện đường đưa về nhà... Ừm, khả năng rất cao là vậy.

Người có văn hóa, có giáo dưỡng, nhận được lòng tốt của người khác, luôn vội vàng cảm ơn.

Vậy anh ấy cảm ơn tôi, tôi nên trả lời thế nào đây?

Không sao, không có gì, sau này có việc thì liên hệ nhé ha ha ha—

【Lục Bác Nhã】: Cô Từ, ngày mai có thời gian cùng ăn cơm không?

Ô!

Tôi đưa màn hình gần rồi lại xa, xa rồi lại gần.

Dòng chữ này rõ ràng, minh bạch.

Anh ấy định cảm ơn tôi trực tiếp? Tiện thể mời lại bữa cơm?

Ồ.

Tôi bừng tỉnh, mím môi, nghiêm túc gõ chữ.

【Lý Lý Nguyên Thượng】: Anh không cần tốn kém như vậy, chỉ là một bữa cơm thôi, xem như kết bạn. (Cạn ly vì tình bạn của chúng ta.jpg)

Người như Lục Bác Nhã có thể cùng tôi ăn bữa cơm, tuyệt đối là tôi được lợi, không cần thiết và không có lý do gì để anh ấy phải mời lại.

Câu này gõ xong, tôi chần chừ chưa nhấn gửi.

Có lẽ Lục Bác Nhã xuất phát từ lễ phép, nhưng nếu tôi "thấu hiểu" thì sẽ hoàn toàn không còn cơ hội gặp lại.

Dù hơi ích kỷ, nhưng tôi thật sự muốn gặp lại anh ấy.

Do dự một hồi, tôi quyết đoán xóa từng chữ, gõ lại.

【Ly Ly Nguyên Thượng】: Ngày mai tôi có thời gian!

【Lục Bác Nhã】: Có món nào đặc biệt muốn ăn không?

【Ly Ly Nguyên Thượng】: Gì cũng được, tôi không kén ăn. (Cười nhe răng.jpg)

【Lục Bác Nhã】: Lẩu được không?

【Ly Ly Nguyên Thượng】: Được! (Trong máu đang chảy nước lẩu cay.jpg)

Lục Bác Nhã chọn một quán lẩu gần đại học và gửi định vị cho tôi.

Trong lòng không biết là vui hay buồn.

Dù có thể gặp lại Lục Bác Nhã một lần nữa, nhưng cũng chỉ một lần này, lần cuối cùng.

Hẹn hò kết hôn là mơ cũng không dám mơ, nếu chỉ làm bạn bình thường thì sao?… Cũng không biết thần tiên có chịu làm bạn với người phàm hay không.
« Chương Trước