5.
Lục Bác Nhã sống ở một khu chung cư cao tầng trong thành phố đại học, tên là Cảnh Viên.
Tôi dựa lên vô lăng nghiêng đầu nhìn tòa nhà qua cửa sổ.
"Đây là do tôi xây đấy."
"Em là bên thi công à?" Lục Bác Nhã hỏi.
"Là một trong những đội thi công thuộc nhà thầu. Nhà đầu tư của khu này là Tập đoàn Lam Diệu, một trong những tập đoàn hàng đầu ở Hương Cảng, hợp tác với các công ty xây dựng lớn, những công ty đó lại có hàng trăm đội thi công nhỏ như tôi dưới trướng." Tôi giải thích qua một chút.
Tầng tầng lớp lớp, tôi chính là thuộc loại cơ bản nhất.
"Anh mua nhà ở đây là chọn đúng rồi. Chất lượng đảm bảo, vật liệu thật, chịu được động đất cấp bảy, nếu đổ thì cứ tìm tôi."
"Tôi sống ở tầng 27." Lục Bác Nhã đáp lại.
"Tầng 27 tốt quá, là tầng đẹp nhất! Ánh sáng rất tốt, còn nhìn được cảnh hồ." Tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đáp lại ngay.
"Ý của tôi là... tôi ở tầng 27... nếu đổ thật em liệu có tìm được tôi không?" Lục Bác Nhã cười đáp.
"..."
Thấy tôi ngẩn người, Lục Bác Nhã lại cười một tiếng, tháo dây an toàn rồi nói.
"Tôi vào trước đây, lần sau gặp lại."
Tôi chậm hiểu, gãi gãi thái dương:... Vậy là, anh ấy vừa đùa với tôi sao?
Tiên nhân không cao ngạo, không kiêu căng, tiên nhân còn rất chu đáo và biết đùa, ai mà không thích một tiên nhân như vậy chứ.
"Đáng tiếc, không xứng."
Tôi thở dài, khởi động lại xe, lái vào màn mưa nhỏ.
Đang lái được một nửa thì điện thoại reo.
"Anh Từ!"
Một tiếng la to kèm theo tiếng nhạc ồn ào vang lên.
"Ra đây uống rượu, Dinh Lâm phòng 304!"
"Đợi đấy... đúng lúc có chuyện cần tìm cậu." Tôi nghiến răng nói.
6
Dinh Lâm Quán là một câu lạc bộ, bao gồm nhà hàng, KTV và phòng nghỉ.
Tôi tìm đúng số phòng, đẩy cửa phòng bao dày cộp ra.
"…Hóa ra tôi là một con bướm say rượu, lời thề của anh đến nhẹ nhàng lại mờ nhạt… Ê! Anh Từ!"
Giọng hát từ loa phát ra có thể ví như tiếng khóc của quỷ, lệch tông không chịu nổi.
Trên sân khấu nhỏ một chàng trai trẻ ăn mặc như một con bướm, thấy tôi vào liền đặt micro xuống và ngồi trở lại ghế sofa dài.
Hắn ta dùng tay trái ôm một cô gái tóc dài, tay vẫy vẫy với tôi một cách nhiệt tình.
"Mau lại đây."
Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh hắn ta, đẩy nhẹ cốc bia lạnh hắn đưa đặt sang một bên.
"Tôi lái xe, không uống được."
Hắn cũng không ép buộc tay ôm về tự uống, yết hầu di chuyển vài lần liền uống hết hơn nửa chai.
Bài hát "Bướm say rượu" trong loa đến đoạn kết, màn hình nhảy sang bài khác.
Tôi kiềm chế cảm giác ngứa ngáy muốn đấm, chất vấn.
"Tuần trước mượn xe tôi đi, không đổ xăng, không rửa xe, còn đổi luôn danh sách nhạc trên xe! Tiền Dực, cậu sống chán rồi à?"
"Chúng ta là bạn thân, tính toán mấy chuyện nhỏ này làm gì cho xa cách." Hắn ta bỏ chai bia xuống, thản nhiên nói.
Đổ xăng rửa xe là chuyện nhỏ, nhưng danh sách nhạc thì...
"Cậu tự có gu thẩm mỹ kém, còn liên lụy tôi mất mặt. Sau này đừng hòng mượn xe tôi nữa!" tôi lườm hắn một cái đầy sát khí.
"Được rồi, được rồi, không mượn nữa, sau này không đυ.ng vào xe của cậu nữa."
Tiền Dực không quan tâm, ôm cô gái trong lòng.
"Giới thiệu với cậu, bạn gái tôi - Doanh Doanh. Doanh Doanh, đây là bạn thân của anh, Từ Ly."
"Chị Từ." Doanh Doanh nhẹ nhàng mở lời chào hỏi.
Tôi chưa kịp nói gì, Tiền Dực đã cười phá lên giành lời.
"Gọi gì mà chị, nhìn cô ấy từ đầu đến chân, chỗ nào giống phụ nữ? Cô ấy là đàn ông thật sự, Anh Từ!"
"Biến đi." Tôi trợn mắt đá hắn một cái.
Màn hình lớn phát đi phát lại ba lần MV "Bướm say rượu" mới đổi bài khác.
Doanh Doanh bước lên sân khấu nhỏ, cầm micro vừa hát vừa cười với Tiền Dực.
Tiền Dực chu môi làm biểu cảm hôn gió, sau đó nghiêng đầu nói nhỏ với tôi.
"Thế nào? Cô ấy xinh đẹp chứ?"
"Ba cái LV, là có được." Hắn ta giơ 3 ngón tay biểu thị.
Tôi cười nhạt một tiếng, không bình luận.
"Tôi thấy cô ấy đẹp hơn mấy người trước, quan trọng là không đắt. Vật đẹp giá rẻ!" Tiền Dực tiếp tục cảm thán.
Tôi không nghe nổi nữa, lườm hắn ta một trận.
"Lúc nào cũng dùng vật chất để đánh giá con gái, có ngày cậu sẽ gặp phải quả báo mà khóc cũng không được."
"Không phải tôi dùng vật chất để đánh giá họ mà họ coi tôi là máy ATM trước, giao dịch công bằng mỗi người đều có thứ mình muốn. Nếu cậu cần... cũng có thể tìm một người đàn ông tốt... đáng giá năm cái túi." Tiền Dực cười một cách cợt nhả.
"Người đàn ông dùng tiền có thể làm rung động coi là người tốt à?" Tôi khinh thường.
"Ồ đúng rồi, tôi quên mất... Anh Tư của chúng ta không thích những thứ tầm thường," Tiền Dực dùng khuỷu tay thúc vào tôi, nháy mắt trêu chọc.
"Anh Tư thích những thứ thanh cao, thanh lịch, có học thức, tốt nhất là có thể tôn thờ, không ăn ngũ cốc, chỉ hấp thụ tinh khí của tiên... loại đàn ông này cậu phải lên thiên đình tìm, nhân gian chắc không có."
Tôi cầm chai nước khoáng trên bàn, mở nắp uống một ngụm, tự nhủ.
"Cũng không chắc."
"Không chắc cái gì?" Tiền Dực không nghe rõ.
Thiên đình không chắc có, nhân gian không chắc không có. Chỉ là...
"Không có gì." Tôi lắc đầu xua tan những hồi tưởng vừa rồi.
Trên sân khấu nhỏ Doanh Doanh hát liền mấy bài, Tiền Dực vỗ tay rào rào.
Tôi cũng vỗ tay theo, tiện thể nhắc hắn.
"Bản thiết kế của trường tiểu học Dương Quang làm xong sớm đi."
"Lại hối tôi... dự án công ích như trường tiểu học Dương Quang này không có tiền, cậu tích cực làm gì?" Tiền Dực lẩm bẩm đáp.
Tôi nhìn chữ trên màn hình, nhẹ nhàng nói.
"Học hành là việc lớn."
"Được. Tôi sẽ bảo người làm nhanh." Tiền Dực không coi trọng lời vừa rồi nhưng vẫn thuận thế đáp lại.