Chương 1

1.

Tôi và Lục Bác Nhã quen nhau qua buổi xem mắt.

Theo lời cô nhỏ của tôi thì anh là giáo sư đại học, một người đoan tranh chính trực.

Khi gặp người thật, tôi cắn răng nhíu mày.

Gọi cái này là dung mạo đoan chính ấy à? Đây rõ ràng là tiên giáng trần!

Lục tiên sinh mặc bộ vest ba mảnh cắt may tinh xảo, sống mũi đeo kính mạ vàng, chân kính lủng lẳng hai sợi dây mảnh.

Anh ta ngước lên cười với tôi, dây kính khẽ đung đưa, kính phản chiếu ánh đèn pha lê trong nhà hàng Tây, một chữ to đẹp tựa tiên nhân.

Tôi mê mẩn trước vẻ đẹp ấy, mơ màng cảm thấy trái tim mình cũng khẽ rung động.

Bàn tay trắng như ngọc của anh đưa ra, giọng nói nhã nhặn.

"Xin chào, tôi là Lục Bác Nhã."

Tôi khẽ ho một tiếng, miễn cưỡng tỉnh táo, đưa tay ra đáp lại.

Tay tôi một màu lúa mạch hơn nữa còn thô ráp, ngón tay có vết chai sâu nông khác nhau.

Nắm tay Lục Bác Nhã, như nắm một đống bông mềm mại, tôi không dám dùng lực mạnh, sợ làm vỡ mất "tay ngọc" quý giá này.

Sau khi bắt tay chào hỏi, tôi xấu hổ sờ tai mà cười gượng.

"Không ngờ người xem mắt với tôi lại là tiên nhân."

Có lẽ chưa từng được khen thẳng thắn như vậy, Lục Bác Nhã hơi sững sờ, rồi cười nhẹ.

"Cô quá khen rồi."

Thật sự không quá khen chút nào.

Lục Bác Nhã trông thế này, khác một trời một vực với những người đàn ông trên công trường bị gió thổi nắng táp, đen đúa cứng cỏi.

"Cô của tôi có nói qua về tình hình của tôi chưa?" Tôi hỏi.

"Có nói..." Lục Bác Nhã gật đầu.

"Chị Từ nói cô là kỹ sư của tập đoàn xây dựng."

Tôi sững sờ có chút bất lực, nhếch miệng điều chỉnh lại thông tin vừa rồi với Lục Bác Nhã.

"Không phải kỹ sư, tôi là cai thầu."

Mắt Lục Bác Nhã lóe lên một tia ngạc nhiên.

Để cứu vãn tình hình, miệng tôi nhanh hơn não vội vàng bổ sung.

"Nhưng tôi là cai thầu rất giàu! Kiếm triệu mỗi năm, có xe có nhà, cha mẹ đều đã mất!"

Các thông tin được bày ra một loạt, Lục Bác Nhã không biết nói gì chỉ im lặng hồi lâu.

Thấy anh phản ứng như vậy, trái tim tôi đang lâng lâng bỗng chốc rơi cái bịch xuống đất.

Xong rồi...

2.

Từ Ly đứa trẻ này... số phận thật nghiệt ngã.

Câu nói này luôn được cô nhỏ nhắc đến.

Mười tuổi mất mẹ, mười bốn tuổi mất cha, mười năm làm việc tại công trường, rèn luyện được sức mạnh phi thường.

Cô nhỏ sợ rằng tôi làm việc lâu trong công trường sẽ bị rối loạn về giới tính, nên không ngừng giới thiệu tôi đi xem mắt.

Nhưng với vẻ ngoài và khí chất này của Lục Bác Nhã, thì thân hình gầy gò không phân biệt được nam nữ của tôi, không tốn chút sức lực nào đã đạt thành tích thất bại 100% khi đi xem mắt.

Vì vậy cô nhỏ không do dự mà nói dối, biến từ cai thầu thành kỹ sư.

"Không sao... Coi như kết bạn, bữa này tôi mời, ăn xong ai về nhà nấy." Tôi cười tự nhiên, nói với Lục Bác Nhã.

Dù nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.

Anh ấy đẹp đẽ thế này... trái tim rung động ngay từ lần đầu gặp gỡ... đúng là khiến người ta vừa gặp đã yêu mà.

Đồng thời tôi cũng tự trào phúng bản thân, vốn dĩ không cùng một loại người, ếch nhái không ăn được thịt thiên nga.

Trong nhà hàng Tây với dao nĩa, đĩa lớn đĩa nhỏ. Khi bò bít tết được dọn lên, tôi nắm chặt dao nĩa, không biết bắt đầu từ đâu.

"Để tôi." Lục Bác Nhã lấy đĩa của tôi, cúi đầu cắt bò bít tết.

"Tôi thường không ăn món này, công việc ở công trường khá nhiều, ăn thế này không thể no." Tôi có chút ngại ngùng, nhưng cũng thẳng thắn nói.

Nghe vậy Lục Bác Nhã liền chuyển bò bít tết từ đĩa của mình sang đĩa của tôi.

"Không cần! Không cần! Của anh anh ăn!" Tôi vội vàng từ chối.

"Không sao... là do tôi không nghĩ kỹ, đáng ra nên ăn món Trung." Lục Bác Nhã ngước lên cười từ tốn với tôi.

...

Đâu phải do anh ấy không nghĩ kỹ, mà là anh ấy không ngờ đối tượng xem mắt không phải là kỹ sư tao nhã, mà là một cai thầu ăn cơm lớn, nuốt thịt to.

Tuy vậy người này lại rất chu đáo và dịu dàng, quả là xứng với cái danh “ông chồng quốc dân”, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, tựa hồ là như vậy...

Chỉ có điều là... Từ Ly tôi không xứng.

3.

Vốn dĩ tôi định ăn xong bữa này rồi kết thúc một cách tốt đẹp, nhưng sự việc diễn ra lại không như ý muốn.

Vừa xiên một miếng thịt bò, bàn bên cạnh đã có động tĩnh.

Violin, hoa hồng, cầu hôn rầm rộ.

Người đàn ông quỳ một gối dưới đất mấy phút, níu kéo váy của cô gái... tha thiết cầu xin.

Cô gái vừa tức giận vừa xấu hổ không biết phải giải thích làm sao cho đối phương hiểu.

"Tôi chỉ coi anh là bạn, anh đứng lên đi."

"Không! Em không đồng ý, tôi sẽ không đứng lên!" Anh ta kiên quyết.

Thực khách trong nhà hàng ban đầu định xem trò vui cầu hôn không ngờ lại phát sinh loại chuyện này, có người lấy điện thoại ra quay phim, cũng có người cười nhạo.

Lờ mờ có ý định hùa theo.

Cô gái mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ, cố gắng kéo váy mình ra.

"Đợi tôi chút." Tôi đặt nĩa xuống, cười với Lục Bác Nhã.

Bước vài bước đến bên người đàn ông quỳ dưới đất, tôi nắm chặt cổ tay anh ta, cười nhạt nói.

"Đủ rồi, cô ấy không muốn, ép buộc thì chẳng còn ý nghĩa gì."

"Cô là ai... á!" Anh ta ban đầu trừng mắt nhìn tôi, bỗng nhiên hét lớn..

Tôi từng chút một di chuyển tay anh ta ra, nhìn cô gái gần như muốn khóc trước mặt mà nói.

"Nếu không có việc gì, cô có thể đi trước."

Cô gái nhìn người đàn ông mặt tái nhợt, lại nhìn tôi đang cười, cắn môi cảm ơn nhiều lần rồi vội vàng chạy đi.

"Thả tôi ra!" Người đàn ông nghiến răng, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Anh cũng biết nói thả ra à?" Tôi giả vờ ngạc nhiên.

"Sao lúc nãy người ta bảo thả ra, anh lại lì lợm không buông tay?”

"Trời sinh đàn ông có sức mạnh, không phải để dây dưa với phụ nữ. Người phải có tự trọng, phong độ có thể mất, nhưng tự trọng thì nên giữ lại." Tôi nhấc bổng anh ta lên, nhẹ nhàng nói.

Nói xong, tôi buông tay.

Nhìn người đó lẩm bẩm chửi rủa bỏ đi xa, tôi hừ lạnh một tiếng.

Tại bàn gần cửa sổ Lục Bác Nhã chống một tay lên má, đôi mắt trong trẻo sau gọng kính đang nhìn thẳng vào tôi.

Làm loạn ở nhà hàng cao cấp như thế này, có lẽ anh sẽ nghĩ tôi quá thô lỗ.

"Tôi không dùng vũ lực, tôi đang làm việc nghĩa." Tôi đành lúng túng giải thích.

“Ừ... tôi biết." Lục Bác Nhã cười nhẹ đáp lại.

"Thật sự, thật sự là việc nghĩa!" Nghĩ anh ta chỉ đáp cho qua nên tôi còn nghiêm túc bổ sung thêm.

"Anh nhìn cô gái đó rõ ràng là không muốn, còn người đàn ông kia thì không chịu buông tay. Bị quấy rối ở nơi thế này, nếu người xung quanh không hiểu rõ tình hình mà giúp nhầm, chỉ hùa theo thì cô gái sẽ bị ép buộc...”

"Tôi đã từng xem một video cầu hôn trên đường, xung quanh một đám người hô "đồng ý đi", nhìn thì lãng mạn đấy, nhưng tôi lại lo lắng, nếu cô gái không muốn thì sao? Ai nghĩ cho cô ấy chứ?”

"Người cầu hôn không cần chịu trách nhiệm, người hùa theo không cần chịu trách nhiệm, cuối cùng áp lực đều đổ lên cô gái..."

Nói dài dòng một hồi mới phát hiện Lục Bác Nhã ánh mắt ngày càng sâu, nhìn tôi có chút lạ lùng.

"Tôi... bình thường không nói nhiều như thế." Tôi cười gượng.

Anh là giáo sư lại còn có vẻ ngoài nhã nhặn, sao có thể muốn nghe một người thô lỗ như tôi lảm nhảm.

"Em không nói nhiều," ánh mắt ôn hòa của Lục Bác Nhã rơi vào mắt tôi, có lẽ sợ tôi nghĩ nhiều nên anh bổ sung thêm.

"Em còn rất chính trực."

"Hả?"

Bất ngờ được khen, tôi ngơ ngác.

"Không chỉ chính trực, mà còn dịu dàng." Anh tiếp tục khen tôi.

Điều này... thật khiến cho tôi lúng túng...

"Dịu, dịu dàng?" Nói tôi sao?

Tôi - một người thô kệch, cả đời này không bao giờ có nửa chút quan hệ tới hai chữ "dịu dàng"!

"Chính trực, dịu dàng và còn..." Lục Bác Nhã đặt một con tôm nướng phô mai lên đĩa của tôi, ngước lên nói.

"Là một người rất tốt."

"À, ha, ha ha..." Tôi cười gượng đến co giật, bị phát thẻ người tốt là cảm giác thế này sao?

Dù biết rằng không thể với tới tiên nhân, nhưng bị phát thẻ trắng trợn thế này trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng.

Ăn hết hai phần thịt một cách vô hồn, khi thanh toán tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra.

"Để tôi, đã nói rồi tôi mời."

Lục Bác Nhã không tranh với tôi, hạ mi mắt nhẹ giọng nói.

"Được, lần sau để tôi mời em."

Tôi không để ý đến lời khách sáo của anh, cúi đầu quét mã cũng tiện miệng nói.

"Cô nhỏ của tôi không có ý xấu, chỉ lo tôi không lấy được chồng nên hơi giấu diếm chút, anh đừng giận, tôi sẽ nói với cô ấy sau này không được lừa người nữa..."

Thanh toán xong tôi nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt của anh.

Đôi mắt của Lục Bác Nhã dài, đuôi mắt hơi cong lên, ẩn sau gọng kính đôi mắt trong suốt như pha lê, sáng rực.

Chỉ riêng đôi mắt này thôi đã đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng.

Tôi không thể chịu nổi sự tấn công từ vẻ đẹp này nên đã vội vàng chuyển ánh nhìn, nhận vé gửi xe từ nhân viên sau đó đưa cho Lục Bác Nhã.

"Vé này anh dùng."

4.

Xe của tôi đỗ ở tầng hầm trung tâm thương mại, là một chiếc Land Rover cỡ lớn và nổi bật. Xe thì không tệ, nhưng tôi vừa từ công trường về nên nửa thân xe dính đầy bùn. Đừng nói là dính bùn, chỉ cần bụi bặm hay dính nước thôi cũng đã không hợp với Lục Bác Nhã rồi. Lục Bác Nhã thì không nói gì, lên xe xong liền thắt dây an toàn.

Tôi lái xe ra khỏi trung tâm thương mại, sau khi lên đường chính cố tìm chuyện để nói.

"Mưa lớn thật đấy ha."

"Mùa này ở Tô Nam là mùa mưa, một tuần có đến năm ngày mưa." Lục Bác Nhã đáp lại.

"Mùa mưa thật phiền phức, vừa ẩm vừa ướt... Lái xe cũng không tiện, dễ dính bùn!"

Không phải tôi bẩn thỉu, thật sự không phải!

Lục Bác Nhã cúi đầu khẽ cười một tiếng.

Đúng lúc phía trước là đèn đỏ tôi lén lút quan sát anh ấy, anh ấy vẫn mang dáng vẻ ôn nhu, gật đầu tán thành.

"Em nói đúng."

Thở phào nhẹ nhõm!

Tâm trạng thoải mái cũng làm cho con người cũng thoải mái hơn, tôi hỏi chuyện phiếm cho không khí đỡ buồn chán.

"Cô nhỏ nói anh là giáo sư đại học, trường nào, dạy môn gì?"

"Đại học Tô Nam, dạy toán." Anh ấy trả lời.

"Giỏi quá!" Tôi trợn tròn mắt, "Đại học Tô Nam thuộc top 10 trong nước!"

"Còn em? Em học ngành gì?" Anh ấy hỏi lại.

Tôi vô thức nắm chặt vô lăng ngay khi đèn đỏ nhảy số, tôi cười nhẹ một tiếng nhẹ nhàng trả lời.

"Tôi... chưa học đại học."

Đèn giao thông chuyển xanh, tôi không nhìn sang biểu cảm của Lục Bác Nhã, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.

"Cô nhỏ lại lừa anh rồi... Tôi thật ra chưa học đại học, ra ngoài làm thợ xây từ rất sớm. Đúng là tại tôi, tôi... điều kiện không tốt, ngoài có chút tiền lẻ ra, thật sự không có ưu điểm gì để bà ấy khen ngợi, cho nên, cho nên..."

Tôi có chút nói không nên lời.

Lục Bác Nhã quay đầu nhìn tôi, môi khẽ mở dường như muốn nói gì đó.

"Nghe nhạc không? Danh sách nhạc của tôi mới cập nhật mấy hôm trước, nghe cùng nhé." Tôi ngắt lời anh ấy, tay tôi khẽ run bấm loạn tìm nhạc.

Lục Bác Nhã là người tinh tế như vậy, câu tiếp theo chắc chắn là lời an ủi.

Nhưng tôi không muốn được anh ấy an ủi.

"...Làm sao cũng không thể bay ra, thế giới đầy màu sắc, làm sao cũng..."

Ngay khoảnh khắc loa phát nhạc, tôi suýt không kiềm chế được.

"Gì thế này!"

Bị kẹt giữa giờ cao điểm tắc đường, tôi một tay cầm vô lăng, tay kia điên cuồng bấm nút chuyển bài.

Liên tiếp bảy tám bài, bài nào cũng sôi động.

Danh sách nhạc này là tải mấy bài nhạc quảng trường nổi tiếng nhất năm nay à?

Tôi như hóa đá, cứng nhắc quay đầu nhìn sang ghế phụ.

Lục Bác Nhã với ngón tay dài cong lại đặt lên môi, có chút nhịn cười.

"Xe này... Tôi cho bạn mượn vài hôm trước, danh sách nhạc là cậu ấy cập nhật, tôi bình thường không thích nghe nhạc." Tôi cố gắng giải thích để cứu vãn hình tượng.

Nhưng hình tượng này, có lẽ tôi căn bản không có.

Đoạn đường còn lại, tôi một chữ cũng không muốn nói cảm giác thật sự mệt mỏi.

Lục Bác Nhã thì nhẹ nhàng nói chuyện phiếm với tôi, không để không khí tụt xuống đến mức đóng băng.