Tư Duyệt nhìn chiếc xe nhà mình chạy đi.
Cậu cắn răng, quay người bước đến trước mặt Bạch Giản.
Bạch Giản chủ động xoa dịu không khí ngại ngùng: “Xe của tôi đậu bên ngoài, tôi đưa cậu về nhé?”
Tư Duyệt định gật đầu, nhưng lại từ chối: “Không cần đâu, tôi gọi bạn thân đến đón là được rồi.”
“Cậu có nhiều bạn lắm à?”
“Cũng bình thường thôi,” Tư Duyệt đáp: “cỡ bốn năm sáu bảy tám chín mười người gì đấy.” Có lẽ chỉ ở độ tuổi trẻ trung như vậy, cậu mới có thể tự hào vì mình có nhiều bạn bè, nhưng cũng vì là người trẻ, nên niềm tự hào ấy lại đáng yêu.
So với nhân ngư, người trẻ ở loài người có vẻ đáng yêu hơn. Những người trẻ tuổi của nhân ngư thì có sức phá hoại mạnh, gần như không có khả năng tự kiềm chế, nên độ tuổi giáo dục nhập môn thường phải là mười tuổi.
“Tôi sẽ ra ngoài chờ cùng cậu.”
Trên đường ra quảng trường, Tư Duyệt nhắn tin cho Chu Dương Dương nhờ cậu ấy đến đón mình, vì biết chắc Chu Dương Dương đang trực tuyến. Cậu ấy có thể không nhất thiết phải ngủ trên giường, ăn uống cũng không nhất thiết tại bàn ăn, nhưng nhất định luôn có mặt trên mạng.
Chu Dương Dương nhắn lại rằng cậu sẽ lái xe đến ngay. Cả hai đều tranh thủ kỳ nghỉ đông lớp 12 để lấy bằng lái, chỉ trong một tháng là đã có bằng.
Mặt trời chiếu rọi khắp Thanh Bắc, vùng đất ven biển này với vị trí của nhà hàng cũng khá hẻo lánh, đứng bên vệ đường, phóng tầm mắt ra là một vùng cỏ rộng lớn. Từ xa, mặt biển lấp lánh dưới ánh nắng, những con sóng như những bọt bong bóng liên tục trào lên rồi tan biến.
Ngắm nhìn biển, Tư Duyệt bất ngờ lên tiếng hỏi: “Bạch Giản, anh biết lướt sóng không?”
Bạch Giản nhìn theo hướng ánh mắt của Tư Duyệt, rồi đáp: "Khi chúng tôi xuống biển sẽ biến trở lại thành nhân ngư, nên chúng tôi không cần lướt sóng."
Thực ra, Tư Duyệt rất tò mò về nhân ngư, chỉ là vì giữ thể diện nên cậu không thể hiện ra ngoài. Nếu thực sự không thích nhân ngư, thì cậu đã không chọn học ngành lâm sàng nhân ngư rồi.
Tuy nhiên, tài liệu về nhân ngư hiện nay rất ít, mà tài liệu Chu Dương Dương tổng hợp cho cậu, khỏi cần nhìn cũng biết chắc là sưu tầm từ mạng, không rõ thật giả lẫn lộn.
Khi học ngành lâm sàng nhân ngư, sinh viên phải ký thỏa thuận bảo mật và gắn thiết bị định vị vĩnh viễn trên cổ tay. Thông thường, ngành này rất ít khi tuyển sinh viên loài người, vì không ai có thể hiểu nhân ngư rõ bằng chính họ.
Ngành lâm sàng nhân ngư chỉ được mở tại một trường trọng điểm của mỗi tỉnh. Do điều kiện khắt khe và điểm đầu vào rất cao, số lượng người đăng ký vào ngành này, dù là con người hay nhân ngư, đều rất đông hàng năm.
Bởi vì, lương rất cao.
Cách đây vài năm, Bộ Giáo dục đã sửa đổi chính sách tuyển sinh, quy định rằng ngành lâm sàng nhân ngư không được chỉ tuyển nhân ngư, hai loài nên hòa hợp và gắn kết với nhau.
Dù có quy định đó, ngành này vẫn chỉ tuyển một hai sinh viên loài người mỗi năm, sau đó lại đưa ra lý do để chuyển họ sang ngành khác.
Năm nay, ngành này tuyển hai sinh viên loài người, và Tư Duyệt là một trong số đó.
Nếu biết trước rằng việc đăng ký vào ngành này sẽ khiến Bạch Giản chú ý đến mình, chắc chắn Tư Duyệt có đánh chết cũng không đăng ký. Cậu có tò mò về nhân ngư, nhưng không có nghĩa là cậu muốn thành một cặp với nhân ngư.
“Tư Duyệt, trước khi cậu về nhà, tôi nghĩ chúng ta có thể tranh thủ thời gian này để nghĩ ra cách gọi nhau sao cho thuận tiện.” Gió biển thổi qua, gương mặt nghiêng của Bạch Giản toát lên vẻ dịu dàng, thân thiện. “Tôi không muốn sau này ở những dịp cần thiết, tôi chỉ có thể gọi cậu là Tư Duyệt.”
Tư Duyệt nghĩ cũng có lý, như thế quả là quá xa cách.
“Anh cứ gọi tôi là A Duyệt đi, bạn bè đều gọi tôi như vậy.”
Bạch Giản nhìn cậu: “Được rồi.”
Hiển nhiên, Bạch Giản đang đợi cậu nghĩ ra cách gọi anh.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Tư Duyệt nhân cơ hội hỏi câu hỏi mà cậu đã tò mò từ lâu.
Bạch Giản đút tay vào túi áo khoác dài, nhìn Tư Duyệt rất sâu rồi đáp: “Một trăm ba mươi bảy.”
Tư Duyệt: “!”
Vẻ mặt kinh ngạc của Tư Duyệt không giấu nổi, cậu thốt lên: “Ôi trời…”
Nhớ lại lời của Bạch Lộ hôm qua rằng nhân ngư ba mươi mấy tuổi vẫn còn là trẻ con, mà Bạch Giản đã hơn một trăm tuổi rồi… Tư Duyệt nhanh chóng tính toán trong đầu, còn Bạch Giản đứng bên cạnh thì nhẹ nhàng nói, giọng mang theo ý cười: “Giống như loài người, tuổi thọ của nhân ngư cũng có dài có ngắn, nhưng nhân ngư nhà Bạch gia ít nhất có thể sống đến ba trăm tuổi.”
Ít nhất!
Ba trăm là nhiều rồi đấy!
Nghe xong, Tư Duyệt buột miệng đùa: “Vậy cũng không tệ, tôi chết rồi, anh vẫn có thể cưới thêm lần nữa.”
“…”
Vừa nói xong, cậu chợt nhớ rằng đây chỉ là một cuộc hôn nhân liên kết kéo dài năm năm, nhưng cũng ngại không muốn sửa lời, chỉ chớp mắt coi như mình nói nhầm.
Không ngờ Bạch Giản lại trả lời cậu một cách nghiêm túc.
Bạch Giản nhìn Tư Duyệt một lúc, ánh mắt sâu thẳm tối tăm khó đoán.
Anh nói từng từ một: “A Duyệt, nhân ngư chỉ có một bạn đời duy nhất trong đời.”