Buổi gặp mặt diễn ra tại một nhà hàng ngoài trời ở trung tâm thành phố, đã được bao trọn.
Thời tiết đẹp, bầu trời xanh trong, sương mù vốn luôn phủ lấp trong ngày thường cũng tan đi dưới ánh nắng rực rỡ.
Khoảng cách giữa các bàn trong nhà hàng lớn hơn bình thường, họ ngồi tách riêng.
Ba mẹ của Tư Duyệt và cha mẹ của Bạch Giản ngồi cùng bàn để trò chuyện, còn Tư Duyệt và Bạch Giản ngồi riêng một bàn khác.
Đây là một nhà hàng Pháp chính hiệu.
Tư Duyệt cắt miếng bít tết một cách hờ hững, thức ăn vào miệng cũng chẳng thấy mùi vị gì. Cậu để ý Bạch Giản ăn rất chậm, không thể kiềm chế sự tò mò, cậu nhỏ giọng hỏi: "Bạch Giản, anh thích ăn cá đúng không?"
Bạch Giản cắt miếng bít tết đều đặn, động tác rất thanh lịch, không như Tư Duyệt, cậu không câu nệ, dùng nĩa xiên lấy bánh mì ngay - phải nói bánh mì ở nhà hàng này khá ngon.
Bạch Giản nhìn xuống: "Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Giọng anh chậm rãi, êm ái.
"Vì anh là nhân ngư mà," Tư Duyệt nói với vẻ hiển nhiên: "Cá ăn cá, chẳng phải sao?"
"..."
Bạch Giản nhẹ nhàng đặt dao và nĩa xuống, bật cười, hỏi lại: "Còn cậu là con người, chẳng phải người ăn người sao?"
Tư Duyệt: "..."
"Không giống nhau," đứng trước một loài khác, Tư Duyệt không tiện nói con người là sinh vật thông minh bậc cao, cậu cau mày, nghĩ một hồi, cuối cùng mới ấp úng nói: "Vậy nên, nhân ngư các anh ăn cá à?"
Bạch Giản nhấc dao và nĩa lên, đổi đĩa bít tết đã cắt sẵn của mình với đĩa của Tư Duyệt – đĩa mà cậu chỉ mới cắt một góc nhỏ – rồi từ tốn nói: “Tất nhiên là có, nhưng chúng tôi không ăn những sinh vật đã có trí khôn.”
“Trên Trái Đất ngoài con người và nhân ngư ra còn có sinh vật thông minh nào khác sao?” Tư Duyệt ngạc nhiên hỏi.
“Không phải như cậu nghĩ, là có thể biến thành người. Ngoài nhân ngư, hầu như không có sinh vật nào có thể tiến hóa thành người.”
“Tại sao lại là ‘hầu như’?”
“Không có gì là tuyệt đối cả, ví dụ như…” Bạch Giản mỉm cười nhẹ, “không có gì là tuyệt đối.”
Tư Duyệt: “…”
Cậu chẳng mấy hứng thú với các món ăn trên bàn, từ trước đến giờ cậu không thích đồ Tây, ăn vào cứ cảm thấy khó chịu, đúng chuẩn một người “dạ dày Trung Hoa” chính hiệu.
Từ từ, cậu bị sự chú ý của mình kéo đến phía cha mẹ ngồi cách đó không xa. Cậu chống tay lên cằm, lơ đãng nói: “Họ có vẻ trò chuyện vui vẻ nhỉ.”
Bạch Giản không quay đầu lại nhìn.
Tư Duyệt ngắm anh, trong phong thái của Bạch Giản không hề có chút gì thô lỗ của động vật, ngược lại, anh còn xuất sắc hơn nhiều người trong nhân loại, từ ngoại hình cho đến khí chất và sức mạnh.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người thon gọn, vai rộng và thẳng, khí chất như một vầng trăng cô độc. Trên gương mặt là sự trầm tĩnh như mặt hồ. Không trách mẹ cậu, Ôn Hà, người lúc nào cũng phê bình đủ điều, lại không thể nói nổi một lời nào không hay về Bạch Giản khi đối diện với anh.
“Hoàn thành một giao dịch làm hài lòng cả hai bên, tất nhiên sẽ đáng vui vẻ rồi.” Bạch Giản chậm rãi đáp.
Tư Duyệt nghĩ cũng có lý, gật đầu: “Anh nói đúng.”
“Cậu vui không?” Bạch Giản chủ động hỏi thêm.
Tư Duyệt ngẩn ra một chút, trong ánh mắt thoáng hiện sự bối rối và mơ hồ: “Không quan trọng, nhưng hình như, cũng không tệ lắm.”
“Không tệ?”
“Ừ, vì anh không chọn Tư Tương Thần.”
Bạch Giản khẽ bật cười, khí chất quanh anh mềm mại và thoải mái: “Ghét anh trai cậu đến vậy sao?”
“Ghét một người còn cần lý do à?” Tư Duyệt ngả người ra sau ghế, cười nhạt, vẻ ngông nghênh của tuổi trẻ vẫn chưa phai: “Khí chất không hợp, lại còn xấu nữa.”
Bạch Giản gật đầu rất khẽ. Tư Duyệt có một tính cách rất cứng cỏi, ngay từ khi tiếp xúc với nhà họ Tư, mọi chuyện về gia đình này đã được điều tra kỹ càng, nên anh không kỳ vọng có được câu trả lời nào từ Tư Duyệt.
Nhưng nói chuyện với nhau một chút, trao đổi vài câu, thì lại là điều cần thiết.
Dù đây là một cuộc giao dịch, Bạch Giản vẫn hy vọng rằng trong năm năm của kỳ hạn thỏa thuận, Tư Duyệt có thể phát triển khỏe mạnh, ít nhất cũng không cảm thấy quá nhàm chán.
Trong cộng đồng nhân ngư, những người trẻ như Tư Duyệt được đặc biệt quan tâm và bảo vệ.
---
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ. Trước khi ra về, mẹ của Bạch Giản lấy ra một chiếc hộp vuông bằng nhung đen từ túi xách, chất liệu rất quý giá.
Bà rất gầy, khuôn mặt thiếu sức sống, cả người toát lên vẻ yếu ớt mong manh, tựa như nhành liễu lay trong gió.
“Mẹ không thường ở nhà, cha con cũng hay đi lại giữa trường và viện điều dưỡng, việc nhà đều do Bạch Giản lo liệu. A Duyệt, nếu con cần gì, cứ nói với Bạch Giản. Sau khi đăng ký kết hôn, hai con sẽ là vợ chồng hợp pháp, khi đó, con và Bạch Giản cùng đến viện điều dưỡng thăm mẹ nhé?”
Tư Duyệt không thể từ chối được lời của mẹ Bạch Giản.
Sự dịu dàng của bà dường như có thể bao dung mọi thứ.
Ôn Hà cũng đã lên xe, Tư Duyệt chuẩn bị bước theo, cậu kéo cửa xe nhưng không mở được, liền gõ vào kính cửa xe bên ghế phụ: “Chưa mở khóa.”
Ôn Hà đặt tay lên đầu gối, điềm tĩnh nói: “A Duyệt, còn sớm, con và Bạch Giản có thể dạo một vòng nữa.”
“Con với anh ấy thì có gì để dạo?” Tư Duyệt liếc nhìn Bạch Giản vẫn đứng gần đó, ánh mắt anh luôn dõi theo cậu, khiến cậu hơi khó chịu: “Anh ấy là cá mà, chúng con ra biển dạo hả?”
“A Duyệt, không được phân biệt chủng loài.” Ôn Hà nghiêm túc nhắc nhở.
Tư Duyệt: "..." Vài ngày trước đâu phải mẹ nói vậy.
“A Duyệt, dù cuộc hôn nhân này chỉ là giao dịch, nhưng sau khi tiếp xúc với Bạch Giản và gia đình của anh ấy, mẹ nhận ra Bạch gia có nền tảng vững chắc hơn mẹ tưởng rất nhiều. Mẹ nghĩ, nếu con thật sự có thể hợp với Bạch Giản, thì cũng không phải là chuyện xấu.” Ôn Hà rất hiểu tính cách của con trai mình, còn nhìn khắp Thanh Bắc, bà dám chắc không có ai trong số những thanh niên ưu tú vượt qua được Bạch Giản.
Ôn Hà cảm thấy, những đánh giá trước đây của bà về Bạch Giản đúng là đã quá vội vàng.
Tư Giang Nguyên thì không kiêng dè gì, ông nắm lấy vô lăng, nghiêng người qua hạ giọng nói với Tư Duyệt: “Con đừng có nghĩ gì về kỳ hạn hợp đồng nữa, cứ xem như hai con là vợ chồng đi. Nhân ngư thì làm sao chứ? Nhân ngư tốt lắm ấy!”
“…”