Buổi chiều, ánh nắng yếu ớt không thể xuyên qua lớp sương mù, không khí ẩm ướt vô cùng.
Tư Duyệt xuống xe, quản gia đã đợi sẵn ngoài cửa, che dù chạy tới, "Tiên sinh đã đợi cậu khá lâu rồi."
"Ồ." Tư Duyệt đáp một cách nhạt nhẽo, cậu vốn không giỏi giao tiếp, nói chuyện xã giao thì càng không, nhưng những lời khó nghe thì lại sẵn sàng thốt ra. Trước khi đi, Ôn Hà đã dặn cậu nên tập trung ăn uống, nói ít thôi.
"Cậu có thể gọi tôi là chú Trần." Quản gia bước đi rất vững chãi, không một giọt bùn nào dính lên gấu quần, bộ vest ông mặc còn trang trọng hơn cả nhiều nhân viên công sở bên ngoài.
Tư Duyệt gật đầu: "Vâng."
Với người lạ, Tư Duyệt luôn tỏ ra lạnh nhạt.
Từ cổng vào đến phòng khách mất gần mười phút, Tư Duyệt thay đôi dép mới mà dì đưa, ngẩng đầu lên liền thấy ở góc cầu thang phòng khách là một bức tranh nhân ngư khổng lồ, với hình ảnh mặt trăng tròn phía sau.
Cậu nhớ đến những gì Chu Dương Dương từng nói, rằng Bạch gia đã đặt chân ở Thanh Bắc nhiều năm rồi. Giờ đây, từ nội thất bên trong ngôi nhà, Tư Duyệt cũng nhận ra điều đó. Đây không phải kiểu trang trí sang trọng xa hoa hay phong cách cổ điển tối giản. Tất cả đồ nội thất đều là một bộ hoàn chỉnh, không thấy bất kỳ dấu vết hao mòn nào, chỉ còn lại cảm giác tích tụ của thời gian và sự bền bỉ.
"Đẹp không?" Một giọng nói dè dặt vang lên bên cửa sổ sát đất của phòng khách.
Ai vậy?
Tư Duyệt quay về hướng đó nhìn.
Cậu sững người.
Đó là một bể cá hình tròn, như một quả cầu thủy tinh khổng lồ, có thể chứa được hai mươi người đàn ông trưởng thành mà không thành vấn đề.
Nước bên trong ánh lên màu xanh nhạt, được khuấy động nhẹ nhàng bởi một chiếc đuôi mềm mại.
Đó là một nhân ngư, trông có vẻ còn trẻ, bể cá này đối với cậu ta còn thừa nhiều không gian, cậu ta thậm chí có thể bơi vòng vòng trong đó. Lúc này, cậu ta đang áp người lên thành kính, đuôi nhẹ nhàng quét qua quét lại. Cậu ta có đôi mắt đen láy, ánh nhìn đầy vẻ tò mò, mái tóc màu tím như đuôi của cậu ta, tựa như rong biển bồng bềnh trong nước.
"Anh là Tư Duyệt à?" Nhân ngư đặt hai tay lên bể kính, có vẻ như muốn trèo ra ngoài.
Tư Duyệt không khỏi lùi lại một bước, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt thấy nhân ngư.
Loài sinh vật thông minh sống chung với loài người suốt hàng nghìn năm, được thế giới bên ngoài ca ngợi hết lời.
Không phải nói là không thể tùy tiện khoe đuôi sao?!
"Bạch Lộ, đừng làm cậu ấy sợ," một giọng nói ấm áp, pha chút hài hước từ cầu thang vang lên: "cậu ấy nhỏ hơn cháu đến hơn hai mươi tuổi đấy."
Bạch Lộ tròn mắt, đuôi vỗ mạnh xuống mặt nước: "Vậy từ nay cháu không còn là nhỏ nhất nữa à?"
Không ai đáp lại cậu ta.
Bạch Giản từ từ bước xuống cầu thang, tiến tới trước mặt Tư Duyệt: "Chào cậu, tôi là Bạch Giản."
Tư Duyệt ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta mặc một bộ trang phục ở nhà đơn giản, trên sống mũi đeo một chiếc kính không gọng, đôi mắt sau kính sắc bén mà điềm tĩnh. Khí chất lạnh lùng của anh toát ra như ánh trăng lạnh, tạo nên cảm giác áp lực mạnh mẽ.
Tư Duyệt cúi đầu nhìn xuống chân Bạch Giản. Không phải là đuôi, mà là đôi chân, thậm chí còn dài hơn cậu.
"Chào anh, tôi là Tư Duyệt."
Bạch Giản dẫn Tư Duyệt vào phòng tiếp khách, nơi này thông với phòng khách, cửa mở, cho thấy cuộc trò chuyện của họ không có gì cần giữ kín.
Bạch Lộ nằm ngửa trong bể nước thổi bong bóng, thỉnh thoảng liếc vào phòng tiếp khách.
"Uống nước hay trà sữa?" Bạch Giản đẩy hai bình trà trên bàn về phía Tư Duyệt.
"Nước." Tư Duyệt nói.
Bạch Giản nhấc bình trà trắng rót cho Tư Duyệt một ly nước.
Sau đó, anh lấy từ ngăn kéo ra một tập tài liệu.
"Tư Duyệt, xét về tuổi tác, tôi là bậc trưởng bối của cậu, nên tôi sẽ bỏ qua kính ngữ," dù giọng anh rất điềm đạm, nhưng vẫn tạo cho Tư Duyệt cảm giác xa cách rất rõ: "Thời hạn hợp đồng của chúng ta là năm năm. Trong năm năm này, cậu chỉ cần phối hợp xuất hiện trong các sự kiện cần thiết. Về đời tư của cậu, dù tôi không can thiệp, nhưng mong cậu đừng gây phiền phức cho tôi."
Bạch Giản nói: "Tôi cũng sẽ tự ràng buộc bản thân."
Năm năm, ba tỷ. Đối với Tư Duyệt, đó là một khoản hời. Dù không hiểu biết nhiều, nhưng cậu vẫn phân biệt được số tiền lớn nhỏ, và không có ý kiến gì.
Cậu rút một cây bút từ hộp bút, ký tên mình lên hợp đồng.
Chữ ký của cậu thiếu niên bay bổng, ngổ ngáo, chiếm phần lớn khoảng trống, đối lập hoàn toàn với nét ký ngay ngắn, gọn gàng của Bạch Giản, tựa như chữ ký của Tư Duyệt sẵn sàng bật dậy mà cắn người.
"Vì chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, nên chúng ta không cần tổ chức lễ cưới. Về mặt hình thức bên ngoài..." Bạch Giản suy nghĩ một chút rồi nói: "Thực ra cũng không cần phải giải thích nhiều, Tư tiên sinh nói cậu rất thông minh, chắc cậu hiểu cách xử lý."
"Nhẫn thì vẫn cần thiết. Cậu có thể cho tôi biết kích cỡ ngón tay của mình không?"
Tư Duyệt không hứng thú với trang sức, cũng không biết kích cỡ ngón tay mình là bao nhiêu.
Thấy cậu ngẩn ra, Bạch Giản hiểu ý, anh đưa tay ra: "Đưa tay cho tôi."
Cậu tưởng Bạch Giản sẽ dùng thước dây đo vòng ngón tay cho mình, nên liền đưa tay qua.
Nhưng Bạch Giản chỉ nhẹ nhàng nắm lấy ngón áp út của Tư Duyệt, khiến cậu khẽ run lên vì nhiệt độ cơ thể của anh thấp hơn người bình thường.
"Xong rồi," Bạch Giản làm như không thấy sự bối rối của Tư Duyệt: "Khoảng bao giờ cậu có thể dọn qua đây?"
Tâm trạng cậu đột nhiên trở nên khó tả. Tận đến lúc này, cậu mới thực sự có cảm giác mình sắp kết hôn với một nhân ngư.
"Bất cứ lúc nào cũng được."
Bạch Giản hài lòng mỉm cười: "Vậy thì trước cuối tuần nhé, vì thứ hai cậu phải nhập học, đúng không?"
Tư Duyệt gật đầu, sau đó ngẩng lên: "Làm sao anh biết thời gian nhập học của tôi?"
Nhìn vẻ dịu dàng của Bạch Giản, cậu không thể nào gọi anh bằng kính ngữ.
"Ừm..." Bạch Giản ngẫm nghĩ vài giây, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, từ tốn nói: "Tôi cho rằng việc tìm hiểu mọi thông tin về đời sống và học tập của bạn đời là điều tôi nên làm, cũng là điều cần phải làm."
Tư Duyệt: "..."
Phòng tiếp khách chìm vào một thoáng yên lặng.
Bên ngoài, mưa phùn rơi lác đác trên cửa kính lớn, màn rèm tối màu buông dài trên sàn gỗ, ánh lửa trong lò sưởi không còn cháy rực nhưng vẫn nghe rõ tiếng củi cháy nổ tí tách.
Ở đây, vẫn nghe thoang thoảng tiếng sóng biển vỗ vào vách đá.
Tư Duyệt vốn sống trong thành phố, nơi này đối với cậu mà nói là khá hẻo lánh.
Muốn đi chơi đêm chắc chắn sẽ mất khá nhiều thời gian, cậu thầm than thở.
"Tư Duyệt," đây là lần đầu tiên Bạch Giản gọi tên cậu, giọng anh trầm thấp, quyến rũ, tựa như một nốt nhạc đẹp nhất thế giới: "Trước khi cậu chuyển đến, tôi nghĩ mình cần nêu vài yêu cầu."
Tư Duyệt hơi ngẩn ra: "Anh nói đi." Cũng bình thường thôi, mỗi nhà đều có lối sinh hoạt riêng. Nhà cậu cũng thế, có điều nhập gia tùy tục mà, cậu hiểu.
Nhưng những yêu cầu mà Bạch Giản đưa ra lại khiến Tư Duyệt hoàn toàn bất ngờ.
Thứ nhất, Bạch gia có lệnh giới nghiêm vào lúc mười hai giờ đêm, mọi người đều phải lên giường ngủ hoặc về phòng nghỉ ngơi.
Thứ hai, vào ngày mười sáu mỗi tháng, giờ giới nghiêm được dời lên chín giờ tối, sau chín giờ không ai được ra vào phòng.
Thứ ba, cấm chụp ảnh và đăng lên mạng.
Thấy Tư Duyệt trông ngơ ngác, Bạch Giản mỉm cười giải thích nhẹ nhàng điều thứ ba: "Chắc cậu biết rồi đấy, nhân ngư rất coi trọng sự riêng tư. Trước đây nhà tôi từng xảy ra chuyện tương tự, hậu quả rất tệ."
Cũng giống như những gì Chu Dương Dương từng nói, nhân ngư không thích hình ảnh của mình bị chụp lại rồi truyền bá khắp nơi. Nếu ai làm thế, nhân ngư sẽ kiện đến mức người đó phải trắng tay.
Tư Duyệt tất nhiên sẽ không phạm vào điều thứ ba, cậu không có hứng thú xâm phạm đời tư người khác. Nhưng lệnh giới nghiêm... Dù cậu biết mình không có tư cách yêu cầu Bạch Giản thay đổi gì, nhưng có vài điều tốt nhất là nên nói rõ trước.
"Vậy nếu tôi về trễ thì sao?"
Bạch Giản quan sát cậu thiếu niên xinh đẹp đang có chút bồn chồn trước mặt, rồi nói: "Cậu có thể gọi cho chú Trần, chú ấy sẽ đưa cậu vào từ cửa sau."
Về lý do tại sao phải vào từ cửa sau, Bạch Giản không nói, và Tư Duyệt cũng không hỏi thêm. Hỏi nữa thì đâu còn ý thức "ở nhờ" dưới mái nhà người ta.
"Nếu cậu cần gì, cứ nói với chú Trần," Bạch Giản bỏ thêm vài lá trà vào ấm, cắm điện, khí chất của anh điềm đạm, như một giáo sư trầm tĩnh và dịu dàng: "Uống trà không?"
Tư Duyệt lắc đầu.
"Người lúc nãy trong phòng khách là Bạch Lộ, sức khỏe cậu ấy không tốt, yêu cầu về nhiệt độ nước rất nghiêm ngặt, cũng không thể rời nước quá lâu, nên cậu sẽ thường xuyên thấy cậu ấy."
Đuôi cá màu xanh của cậu nhóc trong phòng khách lại hiện lên trong đầu Tư Duyệt.
Cậu đã chủ động chọn ngành y học lâm sàng nhân ngư, nên cậu vẫn thấy tò mò và quan tâm đến loài sinh vật này. Cậu liền hỏi với chút hứng thú: "Bạn tôi nói nhân ngư thường không dễ dàng để lộ đuôi."
"Bạn cậu có nói là chỉ khi nào khoe đuôi là đang tán tỉnh không?" Bạch Giản bật cười, biểu cảm giống như đang nhìn một đứa trẻ, vừa bất đắc dĩ lại vừa bao dung: "Đó chỉ là lời đồn thôi. Cũng như loài người, chúng tôi có rất nhiều cách để thể hiện tình cảm, khoe đuôi chẳng chứng minh được gì. Trừ phi…"
Giọng nói trầm ấm của Bạch Giản khiến Tư Duyệt không nhịn được mà hỏi tiếp: "Trừ phi gì?"
Nước trong ấm đã sôi, nổi bọt ùng ục, hơi nước bốc lên che mờ tầm nhìn của cả hai.
Bạch Giản bình tĩnh cầm ấm trà rót nước vào cốc, từ tốn nói: "Trừ phi chúng tôi dùng đuôi để chạm vào hoặc vuốt ve cậu."