Chương 32

Cậu không quên nhiệm vụ của mình.

Bạch Giản ngước lên, cười nhẹ, “Cậu không cần làm gì cả, ảnh chắc đã chụp xong rồi.”

“?”

Dưới ánh nắng, Tư Duyệt hơi ngơ ngác.

Cậu cứ nghĩ sẽ là kiểu chụp hình rất cầu kỳ, được bàn bạc từ trước, còn lên mạng tìm kiếm các kiểu chụp ảnh cặp đôi, ai ngờ tất cả đều không dùng đến, buổi chụp đã kết thúc một cách đầy bất ngờ.

Tưởng Vũ từ ghế lái quay đầu lại, cười nói, “A Duyệt, cậu ngốc thật, ảnh phải chụp như vậy mới tự nhiên, cậu nghĩ là chụp tạo dáng à?”

Anh ta vừa nãy không dám làm phiền Bạch Giản và Tư Duyệt, bởi càng mạnh mẽ, nhân ngư càng có ý thức lãnh địa rõ rệt. Như Bạch Giản, ý thức lãnh địa của anh mạnh mẽ đến khó tin. Khi anh đang ở cùng người bạn đời của mình, người khác nếu xuất hiện không lý do sẽ khiến anh rất không hài lòng.

Chỉ đến khi nhận được tin nhắn từ nhϊếp ảnh gia, anh mới dám lên tiếng.

“Cậu còn việc gì ở trường không? Nếu không thì về cùng tôi nhé?” Bạch Giản từ tốn hỏi.

Tư Duyệt lấy mũ gắn ở thắt lưng, nhét vào túi, “Không còn việc gì nữa, nhưng nếu chụp xong rồi thì tôi muốn ra ngoài chơi với bạn, tối tôi sẽ về.”

Dù là hôn nhân hợp đồng, cậu cũng cần có không gian và cuộc sống riêng.

“Nam hay nữ?”

“Nam.”

“Về lúc mấy giờ?”

“Tầm mười giờ.”

Tư Duyệt không hề nhận ra rằng mình đang ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi của Bạch Giản. Trước đây ở nhà, chỉ cần Tư Giang Nguyên hỏi nhiều thêm một chút là cậu đã mất kiên nhẫn.

Sau khi hỏi rõ, Bạch Giản suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tối nay sẽ có mưa lớn, cậu có thể về sớm một chút không?”

Lời nói của một nhân ngư đã sống ba trăm năm không phải chỉ là nói cho vui, mà mang theo sức ảnh hưởng thực sự.

Nếu câu này đổi lại thứ tự hoặc giọng điệu, người nghe sẽ cảm thấy mình bị quản thúc.

Nhưng cách nói của Bạch Giản khiến người ta cảm giác anh thật sự quan tâm, lo lắng cho mình, như thể đang dỗ dành trẻ con.

Tư Duyệt tự lý giải điều này là do bản thân bị nhân ngư thu hút, bèn gật đầu, “Tôi biết rồi, sẽ không chơi quá muộn đâu.”

Bạch Giản nhìn vào đôi mắt trong sáng của Tư Duyệt, anh hiểu rất rõ, cậu chẳng biết nhiều về thế giới, tuy có chút nóng tính và bướng bỉnh, nhưng lại là một người chân thành và tốt bụng hiếm có.

Cậu chơi bời, là vì không muốn dính vào những trò bậy bạ của đám con nhà giàu khác, nên mới tham gia vào những trò vui vô hại. Nếu bị kéo vào những trò xấu, cậu sẽ vung nắm đấm. Dần dần, người ta gán cho cậu cái mác "phá phách" và "không hòa đồng". Những người bạn cậu chơi cùng đến giờ đều là bạn từ thuở nhỏ.

“Trước đây cô Ôn có nói cậu khá bướng bỉnh, nhưng tôi thấy,” Bạch Giản đột nhiên nhắc đến Ôn Hà, anh mỉm cười như một người anh hàng xóm dịu dàng, “cậu rất biết nghe lời.”

Nghe lời?

Tư Duyệt ngẩn ra, từ này hơi lạ lẫm, vì chưa ai từng khen cậu như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ toàn nghe “đồ ranh con”.

“Vì tôi bị anh ảnh hưởng?” Tư Duyệt nhớ đến điều Bạch Giản nói tối qua rằng hormone của mình bị anh ấy ảnh hưởng.

“Ảnh hưởng gì cơ?” Bạch Giản mỉm cười hỏi lại.

“Tức là, tôi sẽ vô thức, không thể rời xa anh,” Tư Duyệt nghiêm túc đáp, “Anh bảo hormone của tôi sẽ bị ảnh hưởng, tôi nghĩ chuyện tôi ngoan ngoãn nghe lời cũng là do bị ảnh hưởng.”

“A Duyệt, không đến mức đó đâu,” Bạch Giản nhẹ nhàng chỉnh lại, “Cậu đang nói quá rồi. Nếu thực sự như cậu nói, nhân ngư chẳng phải có thể tùy ý điều khiển mọi thứ sao?”

Có lẽ đúng là như vậy.

“Hơn nữa,” Bạch Giản nhướn mày, giọng đầy ý trêu chọc, “nếu thực sự như cậu đoán, tôi sẽ không cho cậu ra ngoài chơi với bạn đến nửa đêm đâu.”