Tin tức về việc liên hôn giữa Tư gia và Bạch gia vẫn chưa công khai, Bạch gia có kế hoạch riêng của họ.
Sau khi biết chuyện, Tư Duyệt đặc biệt dặn dò Chu Dương Dương đừng kể cho ai biết, đặc biệt là những người trong giới của họ. Nếu họ biết, đồng nghĩa với việc cha mẹ họ cũng biết, cha mẹ họ biết, cả Thanh Bắc cũng biết.
Chiều hôm sau, người của Bạch gia đến đón Tư Duyệt đi ăn. Vì hôm nay vài vị trưởng bối của Bạch gia đều không có mặt, nên Tư Giang Nguyên và Ôn Hà có thể để khi khác, hôm nay chủ yếu là để Tư Duyệt gặp mặt ông Bạch.
Ôn Hà và dì không mấy vui vẻ khi tìm trang phục cho Tư Duyệt.
Tủ quần áo của Tư Duyệt chủ yếu là đồ cậu tự mua hoặc là bạn bè mở cửa hàng thời trang gửi tặng.
Nào là áo da, áo khoác lỗ, áo chống gió cổ đứng, đồ đua xe, áo len in hoa.
Dù tính tình rất tốt, nhưng khi hết lần này đến lần khác mở ra toàn là mấy bộ không mặc được, Ôn Hà cũng lộ vẻ khó chịu: "Mấy bộ mẹ đặt may cho con trước kia đâu rồi?"
Tư Duyệt chỉ tay về phía tủ bên ngoài.
Dì nhanh chóng mang mấy bộ ra, vẫn còn mới, thẻ còn treo nguyên.
Ôn Hà chọn ra một chiếc áo len trắng, quần jean sáng màu hơi rộng, trang phục như thế này khiến Tư Duyệt trông ngoan hiền hơn.
Nhưng trông có vẻ hơi đơn giản, dì đề nghị: "Hôm nay bên ngoài hơi lạnh, thêm một cái khăn nhỏ đi."
Tư Duyệt bị quay tới quay lui, lẩm bẩm phàn nàn không ngừng: "Các người ức hϊếp con vì con tính tình tốt thôi."
"Một con cá thì có gu thẩm mỹ gì chứ."
"Cũng chỉ có các người mới dám sờ tới con thế này."
Ôn Hà nhẹ vỗ vào đầu cậu một cái, "Im ngay."
Tư Duyệt định nói thêm, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ của Ôn Hà và quầng thâm dưới mắt bà, cậu lại nuốt lời vào trong.
Chiếc xe của Bạch gia đã đợi sẵn bên ngoài sân. Thanh Bắc mưa nhiều, đặc biệt nhiều sương, trong 365 ngày một năm, có một phần ba là mưa, thời gian còn lại thì luôn có sương mờ bao phủ.
Trong sân, cây cỏ vào đầu xuân bắt đầu đâm chồi, sau hơn một tháng, vài loại cây phát triển nhanh đã cao gần tới đầu gối.
Tư Duyệt bước ra khỏi sân, lên chiếc Rolls-Royce của Bạch gia.
"Chào thiếu gia."
Tư Duyệt dựa vào ghế, nhắm mắt, "Chào."
Tài xế đã làm việc cho Bạch gia hơn hai mươi năm, tóc hai bên đã bạc vài sợi, nhìn thấy người sẽ liên hôn với Bạch tiên sinh còn trẻ thế này, chắc chỉ mười tám, mười chín tuổi, ông không khỏi bất ngờ nhưng cũng không để lộ ra.
Chiếc xe đen uốn lượn men theo con đường vòng quanh bờ biển, gió biển thổi qua, đi về hướng bắc, lướt qua các mỏm đá nhô lên khỏi mặt biển, va vào vách đá.
Trên trời bắt đầu rơi mưa phùn, mùi muối trong không khí phảng phất nhẹ nhàng.
Bạch gia có một khu trang viên ven biển, đây là Chu Dương Dương từng nói với Tư Duyệt, vì trong Bạch gia có khá nhiều nhân ngư, sống gần biển sẽ tiện hơn.
Nhân ngư… khá nhiều, Tư Duyệt tựa đầu vào cửa sổ xe, cậu không ngờ mình lại có dây mơ rễ má với nhân ngư.
Chiếc xe chở Tư Duyệt đi qua đỉnh núi, rồi chạy thẳng xuống dưới, trước mắt hiện ra một cánh đồng cỏ xanh mướt, trải dài đến vách đá cheo leo, bên dưới là những con sóng mạnh mẽ đập vào đá.
Trang viên được xây theo phong cách Tây phương, rất có hơi hướng nghệ thuật, từng chi tiết thiết kế đều thanh lịch, hài hòa, trong làn sương mỏng, những mái nhọn của các căn nhà như đâm xuyên qua. Chủ thể của trang viên là một cụm biệt thự lớn nhỏ kết nối với nhau, phía sau có đồng cỏ và công viên nghệ thuật, một bên là rừng rộng, có cả một vườn hoa lớn, tất nhiên còn có cả ngọn núi, rộng đến mức khó tin.
Bạch gia quả thực lắm tiền, Tư Duyệt nhìn đến tròn mắt, xem ra Chu Dương Dương không nói dối, hình như… cậu đúng là có lời thật.
Tài xế rõ ràng rất tự hào vì được làm việc cho Bạch gia.
"Thiếu gia, cậu yên tâm, Bạch tiên sinh là người rất tốt, những tiên sinh và các thái thái khác trong Bạch gia cũng đều là người tốt, rất thân thiện." Tài xế nhìn Tư Duyệt, trong lòng thầm cảm thán, cùng là con người mà số phận lại khác biệt đến thế.
Tư Duyệt không thích nói chuyện với người lạ, nhưng khi nhìn sau gáy của tài xế, cậu bỗng nổi hứng.
"Chú ơi," Tư Duyệt giả vờ làm mặt ngây thơ, ngoan ngoãn, "Bạch tiên sinh là nhân ngư thế nào ạ? Chú từng thấy đuôi của ngài ấy chưa?"
Mặt tài xế thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, vội nói: "Đuôi nhân ngư sao có thể tùy tiện cho người khác xem được, thường thì họ sẽ không lộ ra đâu, huống hồ đây lại là Bạch tiên sinh."
Thấy vẻ tò mò ngây thơ trên mặt Tư Duyệt, tài xế không kìm được lòng.
Ông bắt đầu nói, chỉ tiết lộ chút thông tin mà ông biết, còn những gì không rõ có thể nói hay không thì ông bỏ qua.
"Bạch gia có tổng cộng hơn hai mươi người, phần lớn đều là nhân ngư, nhưng ở nhà chính chỉ có Bạch Giản tiên sinh, Bạch Lộ, Bạch Anh và Bạch lão gia tử."
"Bạch lão gia tử thường ít khi xuất hiện, chủ yếu ở trên lầu viết lách, lão gia tử là nhân ngư lớn tuổi nhất trong Bạch gia, sau đó là đến cha mẹ của Bạch Giản tiên sinh."
Tư Duyệt sững lại, "Bạch lão gia tử bao nhiêu tuổi rồi?"
Tài xế: "Chắc hơn hai trăm tuổi."
Bạch lão gia tử hơn hai trăm tuổi, sau đó là đến cha mẹ của Bạch Giản...
"Còn Bạch tiên sinh thì bao nhiêu tuổi?" Tư Duyệt hy vọng đối phương không quá già.
"Không rõ lắm," tài xế đáp, "nhưng Bạch tiên sinh đang ở giai đoạn trưởng thành của nhân ngư. Nhân ngư cũng có sinh lão bệnh tử, chỉ là tuổi thọ dài hơn chúng ta một chút."
Một chút ư? Đâu chỉ có một chút.
Tuổi thọ trung bình của loài người hiện tại, dù khoa học và y học phát triển, cũng chỉ mới đạt đến 95 tuổi. Trong khi đó, nhân ngư có thể sống đến hơn một trăm tuổi. Chu Dương Dương từng nói rằng năm ngoái điều tra dân số cho thấy tuổi thọ trung bình của nhân ngư đã đạt 199 tuổi, gấp đôi loài người.
Tư Duyệt nghĩ, nếu không phải vì bản hợp đồng năm năm, có khi Bạch Giản sẽ là người dưỡng già cho cậu luôn ấy chứ.