Tối hôm đó, Tư Duyệt nằm trên giường, mắt mở to. Cậu luôn nhớ lời dặn của quản gia Trần rằng đêm khuya đừng tùy tiện ra ngoài, bất kể bên ngoài có gì cũng không được để ý.
Buổi tối là thời điểm dễ dàng nghĩ vẩn vơ nhất, nhưng Tư Duyệt không sợ, đối với cậu, bất kỳ điều gì bí ẩn đều kí©h thí©ɧ sự tò mò.
Tò mò gϊếŧ chết mèo.
Nhưng Tư Duyệt không phải mèo.
Cậu nằm trở mình mãi vẫn không ngủ được. Khi nghe thấy tiếng gió bên ngoài, cậu không kìm lòng ngồi bật dậy. Tấm thảm dày trải trên sàn nhà, cậu chậm rãi bước tới cửa sổ. Dinh thự chính của trang viên không sát biển, nhưng dù ở xa, tiếng sóng vẫn vọng lại.
Tư Duyệt đứng bên cửa sổ kính một lúc, không thấy có gì lạ. Cậu khó ngủ khi ở nơi lạ, nghĩ đến ngày mai đi học, cùng với những dặn dò của quản gia Trần và Bạch Giản, khiến cậu càng tỉnh táo.
Cậu bật điện thoại lên, đã ba giờ sáng.
Vẫn còn sớm, còn đến năm tiếng nữa mới đến giờ dậy.
Trên đó có tin nhắn của Chu Dương Dương gửi cách nửa tiếng.
[Chà chà, tao thực sự đi ngủ đây. Mai gặp nhau ở cổng trường nhé, tao sẽ đi báo danh với mày trước, rồi mày đi báo danh với tao. Xong thì đi chơi game chứ?]
Tư Duyệt trả lời cậu ấy.
[Không đi, giờ tao có gia đình rồi, còn đi chơi game với mày à?]
Sau khi trả lời, cậu tắt điện thoại, không mong chờ Chu Dương Dương trả lời lại, cậu chắc chắn đã ngủ rồi.
Cùng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Tim Tư Duyệt đập thình thịch.
"Lúc nửa đêm, bất kể có động tĩnh gì ngoài cửa cũng đừng mở."
Câu nói đó lặp đi lặp lại trong đầu Tư Duyệt.
Cửa vang lên ba tiếng gõ liên tiếp.
Ngay khi Tư Duyệt đang do dự có nên mở cửa không, thì giọng của Bạch Giản vang lên bên ngoài.
"A Duyệt, là tôi đây."
Nghe giọng của Bạch Giản, Tư Duyệt thở phào, mang dép và chạy ra mở cửa.
"Có chuyện gì?" Cậu dựa vào khung cửa, tóc tai bù xù, trông rạng rỡ như mới thức dậy.
Bạch Giản cầm một cốc nước: "Xuống lầu uống nước, nghe thấy bước chân trong phòng cậu nên biết là cậu chưa ngủ, đến xem thử."
Tư Duyệt nhìn anh: "Tôi tưởng là cái gì đó chứ."
"Là gì?" Trong bóng tối, Bạch Giản nhướng mày nhẹ.
"Anh và quản gia Trần không phải đã nói, quá nửa đêm đừng tùy tiện ra ngoài sao? Tôi tưởng là ma hay gì đó." Tư Duyệt thành thật trả lời.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng khi cậu vừa nói đến chữ “ma,” Tư Duyệt thấy dường như có một tia cười thấp thoáng trong mắt Bạch Giản.
Bạch Giản hiếm khi cười đến đáy mắt, Tư Duyệt từng thấy nhiều người như thế, nụ cười của họ đều là giả tạo.
Nhưng nụ cười của Bạch Giản lúc này là thật.
"Chỉ cần chú ý một chút vào tối ngày mười sáu hàng tháng là được." Bạch Giản nhìn vào phòng của Tư Duyệt một lát, rồi cúi mắt xuống: "Không ngủ được sao?"
Tư Duyệt: "Có chút khó ngủ."
"À, đúng rồi," Tư Duyệt đột nhiên nhớ ra, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Bạch Giản: "Tôi có chuyện muốn nói. Tôi có thể ở ký túc xá không?"
Vừa nghe câu hỏi, Bạch Giản bật cười, nhưng không cười đến đáy mắt.
"A Duyệt, tôi nghĩ, cậu nên ý thức mình là người đã có gia đình rồi."
Tư Duyệt chớp mắt, biết ngay yêu cầu của mình không được đáp ứng. Cậu biết xác suất Bạch Giản đồng ý là rất nhỏ, chỉ là muốn thử thôi, kết quả không nằm ngoài dự đoán nên cậu cũng không thất vọng.
Nhưng khi thấy Tư Duyệt không hề lộ vẻ bất ngờ, Bạch Giản lại cảm thấy có chút thất vọng.
Anh thích nhìn những biểu cảm sống động, phong phú trên gương mặt của cậu ấy.
Trong cơ thể của nhân ngư vẫn còn lưu giữ những bản năng xấu xa, hoang dã của loài thú.
Bạch Giản nhấp một ngụm nước trong cốc, nhẹ nhàng nói: "Nếu không phải có thời hạn thỏa thuận, A Duyệt, thì giờ này cậu đáng ra phải ngủ trong phòng tôi rồi."
Thiếu niên nhân loại trước mặt sau khi nghe lời Bạch Giản nói, đôi mắt từ từ mở to, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn phảng phất chút ngượng ngùng.
Bạch Giản cảm thấy hài lòng.
"Ngủ ngon." Anh khẽ xoa đầu Tư Duyệt, tóc cậu mềm mại, mang chút ấm áp mà tóc nhân ngư không có.
Trêu đùa thiếu niên người thường xong, Bạch Giản thong thả bước lên lầu, về phòng.
Chỉ còn lại Tư Duyệt đứng ngây người tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Ngủ... ngủ trong phòng anh ấy sao...