Chương 12

Quản gia Trần đưa Tư Duyệt đến phòng của mình, còn Bạch Giản thì quay về thư phòng.

Trước khi lên lầu, Tư Duyệt nhìn về phía chiếc bể cá khổng lồ, nhưng Bạch Lộ không có ở đó.

Quản gia Trần hiểu ý ngay lập tức, ông nói: “Tiểu thiếu gia Bạch Lộ đi ra biển bắt sứa rồi, cậu ấy rất thích ăn sứa.”

Tư Duyệt: “Ăn sứa? Ăn sống sao?”

Quản gia Trần cười gật đầu, “Những người khác trong nhà, như Bạch Giản tiên sinh, thì ăn đồ chín, nhưng tiểu thiếu gia Bạch Lộ thì là trường hợp đặc biệt, cậu ấy có khiếm khuyết bẩm sinh nên chưa tiến hóa hoàn toàn. Thói quen ăn uống của cậu ấy hoàn toàn theo bản năng nhân ngư. Đồ ăn của loài người, cậu ấy chỉ thích khoai tây chiên vị dưa chuột và Pepsi thôi.”

Tư Duyệt: “…” Đây chẳng phải là kén ăn sao?

Phòng của Tư Duyệt ở Bạch gia là một căn hộ đầy đủ tiện nghi, gồm có phòng ngủ, phòng đọc sách, phòng tắm và cả một phòng tập nhỏ. Dù là ở nhà, bố mẹ cũng chưa từng nghĩ đến việc chuẩn bị cho cậu cả một phòng đọc sách, vì cậu đâu có xứng.

Quản gia Trần đặt chìa khóa phòng lên tủ cạnh cửa ra vào: “Trong phòng đọc sách có điện thoại kết nối trực tiếp với các khu vực trong trang viên. Nếu có việc gì, cậu chỉ cần gọi điện, các số đã được dán sẵn cạnh điện thoại.”

“Bữa tối vào lúc sáu giờ, còn hai mươi phút nữa, cậu có thể nghỉ ngơi một chút hoặc tắm nước nóng.”

“Hành lý của cậu sẽ được mang lên sau bữa tối, khi đó tôi sẽ gọi người giúp cậu sắp xếp.”

Nói xong, quản gia Trần chuẩn bị rời đi.

Tư Duyệt gọi ông lại: “Chú Trần… cháu có một câu hỏi.”

“Chú cũng là nhân ngư à?”

Vì Bạch gia dường như không có nhiều con người, Tư Duyệt nhìn không ra.

“Không, tôi không phải.” Quản gia Trần trả lời: “Hai năm nữa là tôi sẽ về hưu rồi.” Khi nhắc đến từ “về hưu,” trên khuôn mặt quản gia Trần thoáng hiện vẻ bâng khuâng. Ông đã làm việc ở Bạch gia mấy chục năm, tình cảm sâu đậm, và cậu chủ nhỏ Bạch Lộ cũng là do một tay ông chăm sóc mà lớn lên.

Tư Duyệt chỉ “ồ” một tiếng, không còn gì để hỏi thêm.

Nhưng quản gia Trần có vẻ như nhớ ra điều gì đó cần nhắc nhở cậu.

Vẻ mặt ông trở nên nghiêm nghị hơn trước.

“Cậu chủ nhỏ A Duyệt, có một chuyện, chắc Bạch Giản tiên sinh đã nhắc qua với cậu rồi,” quản gia Trần nói nhỏ: “Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại một lần nữa.”

Thấy ông nghiêm trọng như vậy, Tư Duyệt giật mình, lập tức gật đầu: “Chú nói đi.”

Quản gia Trần nói: “Lệnh giới nghiêm lúc mười hai giờ đêm cậu có thể không cần tuân thủ, tôi sẽ mở cửa cho cậu. Nhưng vào đêm ngày mười sáu hàng tháng, nhất định cậu phải nhớ về phòng trước chín giờ và khóa chặt cửa lại.”

Tư Duyệt ngây người, lần đầu gặp Bạch Giản, anh cũng đã nhắc tới điều này, nhưng không nghiêm trọng và trang trọng như quản gia Trần.

Quản gia Trần nói tiếp: "Bất kể cậu nghe thấy gì ngoài cửa, hay thấy gì ngoài cửa sổ, xin hãy ở yên trong phòng và tuyệt đối đừng đi ra ngoài."

Tư Duyệt có chút khó hiểu: "Cháu có thể biết lý do không?"

Tại sao lại có lệnh giới nghiêm? Còn có thể xuất hiện thứ gì ngoài cửa sổ? Nơi này có ma ám không?

Quản gia Trần do dự một chút, rồi mỉm cười nói: "Đây là chuyện riêng của Bạch gia, nếu cậu muốn biết, cậu có thể hỏi trực tiếp Bạch Giản tiên sinh."

Tư Duyệt suy nghĩ một lát, nhớ lại dáng vẻ ung dung của Bạch Giản, và đặc biệt là những chiếc vảy bạc trên mu bàn tay của anh.

"Cũng được, cháu không muốn biết nữa. Nhưng cháu còn một điều muốn biết," Tư Duyệt không hề ngại ngần về những câu hỏi của mình: "Đuôi của Bạch Giản có màu gì?" Cậu còn hạ giọng hỏi.

Quản gia Trần giữ nguyên vẻ mặt: "Câu hỏi này, cậu cũng có thể trực tiếp hỏi Bạch Giản tiên sinh, tôi nghĩ, Bạch Giản tiên sinh sẽ rất sẵn lòng trả lời cậu."

Tư Duyệt: "..."

Tư Duyệt: "Thôi, cháu cũng không muốn biết nữa."