Chương 11

Quản gia Trần nhận được điện thoại liền sắp xếp tài xế đến, đồng thời gọi người đến kéo xe của Tư Duyệt đi.

Tư Duyệt tìm một chiếc ô trong túi hành lý ở cốp xe, bung lên che cho cả hai. Cậu không nói lời nào, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói của Bạch Giản vừa rồi.

“Tôi đến từ dưới biển lên.”

“Đến từ dưới biển.”

“Dưới biển.”

Nghe người khác kể là một chuyện, nhưng khi thực sự diễn ra ngay bên cạnh mình lại là chuyện khác. Tư Duyệt không thể tìm được từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.

Đây thực sự là nhân ngư.

Thực sự có thể bơi dưới đáy biển.

Thực sự có thể tùy ý biến đổi giữa hình dạng người và nhân ngư.

Thật là kỳ diệu! Đến mức không thể tin nổi!

Tư Duyệt cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch.

Cậu siết chặt cán ô, sau khi cân nhắc rất lâu, mới ngập ngừng hỏi: “Vậy nhân ngư các anh... chạy nhanh lắm sao?”

Nơi xảy ra sự cố cách lối vào chân núi chưa đầy năm phút lái xe, nhưng từ trang viên của Bạch gia đến đó mất gần nửa tiếng đồng hồ lái xe.

Nói cách khác, Bạch Giản chỉ mất chưa đầy năm phút để tới đây.

Nhanh hơn cả xe!

Chẳng lẽ anh ấy là máy bay?

Thấy Tư Duyệt đang nhìn chằm chằm vào đôi chân mình với vẻ mặt khó tin, Bạch Giản nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ô từ tay cậu. Vì anh cao hơn Tư Duyệt nửa cái đầu, việc cầm ô cũng hợp lý hơn.

“Cũng bình thường thôi, nhanh hơn tàu cao tốc một chút.”

“?”

“Bảo sao anh đến đây nhanh thế.” Tư Duyệt nhìn ra biển, nơi sóng đang vỗ vào những tảng đá tạo thành bọt trắng xóa. Phía dưới mặt nước không biết có bao nhiêu sinh vật kỳ dị và nguy hiểm đang ẩn nấp. Đi lại dưới nước mà không cần bất cứ thiết bị nào là điều mà Tư Duyệt không dám nghĩ đến.

Bạch Giản bước vài bước ra mép đường gần bờ biển, ô trên tay anh buộc Tư Duyệt phải đi theo.

Nơi này chưa phải đỉnh núi, nhưng nhìn xuống dưới vẫn thấy chiều cao rất đáng sợ.

Bên dưới là những cột đá cao thấp lởm chởm, sóng đánh từ xa tới cuốn theo cát rồi lại rút về.

Tư Duyệt nhìn xuống một lúc, rồi tò mò nhìn quanh: “Vậy làm sao anh lên đây được?”

Bạch Giản nhướng mày: “Muốn biết không?”

Nhìn biểu cảm nhàn nhã của anh, Tư Duyệt bỗng không chắc liệu mình có nên biết hay không.

Nhưng cuối cùng, sự tò mò cũng thắng thế lý trí.

Tư Duyệt gật đầu: “Có.”

Tay phải cầm ô, Bạch Giản đưa tay trái ra, tay áo dài vừa vặn ôm lấy cổ tay, các ngón tay anh thon dài, xương rõ nét, mặt trên mu bàn tay hiện lên những đường tĩnh mạch xanh mờ, toát lên cảm giác mạnh mẽ.

Tư Duyệt nhìn chằm chằm vào tay anh.

Không có gì đặc biệt cả.

Cậu định hỏi Bạch Giản mình cần chú ý điều gì, thì ngay trước mắt, bàn tay đó bắt đầu thay đổi.

Năm ngón tay thon dài từ từ duỗi ra, vừa thay đổi chiều dài, mặt trên của bàn tay bắt đầu xuất hiện những vảy bạc lấp lánh ánh sáng lạnh, trải từ cổ tay đến tận đầu các ngón tay. Giữa các ngón tay từ lúc nào đã xuất hiện lớp màng mềm mại, khiến bàn tay chẳng còn giống bàn tay con người nữa, mà giống như một cái vây tay hình quạt, trông có vẻ rất mềm mại.

Tư Duyệt đưa tay ra chạm thử. Trước khi chạm vào, cậu nghĩ rằng nó sẽ mềm mại, chắc giống tay người.

Nhưng thực tế, cảm giác cứng rắn dưới lòng bàn tay cho cậu biết rằng, người đàn ông trước mặt thật sự không cùng một giống loài với mình.

Bàn tay nhỏ của Tư Duyệt chỉ chiếm chưa tới một phần ba bàn tay khi hóa thành vây của Bạch Giản, trông vừa đáng thương vừa dễ thương.

Cảm giác lạnh lẽo từ vây tay của đối phương khiến Tư Duyệt lấy lại tinh thần. Cậu hơi lúng túng rút tay về, và Bạch Giản cũng thu lại hình dạng ban đầu.

“Vách đá và vách dựng ven biển, với nhân ngư mà nói, chẳng là gì cả.” Bạch Giản nói.

Tư Duyệt tin điều đó.

Với những vây tay còn mạnh mẽ hơn cả vuốt thú này, nếu nhân ngư muốn, chắc chẳng có gì họ không thể làm được.