Kiều Vi Vi mở hờ hai mắt, cảm thấy đầu choáng váng kì lạ, còn cả người mình thì đang nằm trên sàn nhà lạnh ngắt.
Cô muốn ngồi dậy lại phát hiện, cả hai tay và chân mình đều bị trói chặt, mỗi lần cử động đều cọ xát vào dây thừng đau rát.
Chuyện gì thế này?
Kiều Vi Vi nhăn mày nhớ lại, khi xuống hầm giữ xe, cô đã bị người nào đó đánh thuốc mê, ngất lịm đi mất. Xâu chuỗi tình huống bây giờ và ký ức lúc đó, cô đã có kết luận.
Kiều Vi Vi đã bị bắt cóc.
Cô hít một hơi sâu để giữ bản thân bình tĩnh, sau đó lấy mặt đất làm điểm tựa, cong người lấy đà ngồi dậy. Kiều Vi Vi thấy có cửa sổ, bèn rướn mắt nhìn ra, xung quanh toàn là rừng rậm, không có một bóng người.
"Không sao, điện thoại mình có định vị, Đình Thiên sẽ mau tìm ra mình thôi."
Tự trấn an bản thân, cô liếc mắt nhìn xung quanh căn nhà có vẻ như là nhà kho này, muốn tìm vật gì đó sắc nhọn có thể cắt được dây thừng.
May mắn thay, có vài mảnh vỡ thủy tinh ở gần cửa sổ, Kiều Vi Vi cố bò tới, cuối cùng cũng lấy được.
Cô không ngu ngốc đến mức la làng cứu mạng ở nơi khỉ ho cò gáy này, nếu bọn bắt cóc còn ở đây, chưa biết chừng chúng sẽ làm điều gì tồi tệ với cô.
Kiều Vi Vi chậm rãi chà sát cạnh thủy tinh lên dây thừng, vì bị trói phía sau nên lực của cô không nhiều, chỉ có thể thầm cầu nguyện Phó Đình Thiên mau đến.
Cạch một tiếng, cô nghe tiếng mở khóa ở ngoài cửa, ngay lập tức, Kiều Vi Vi liền nhắm mắt giả vờ ngất.
"Đâu rồi?"
Giọng nói quen thuộc cùng tiếng giày da lộp cộp, nhanh như thế mà Đình Thiên đã đến rồi.
Kiều Vi Vi muốn tỉnh lại, liền nghe một người khác trả lời hắn.
"Bất tỉnh rồi ạ! Nơi này rừng núi hoang vu xa khỏi trung tâm thành phố, không ai tìm được Kiều Vi Vi đâu ạ!"
"Tốt. Cứ để cô ta chết ở đây đi!"
Nghe giọng nói đắc ý kia, cô chợt cảm thấy rùng mình
Rõ ràng cô không nghe nhầm, đó là giọng của Đình Thiên, chồng của Kiều Vi Vi.
Không ai tìm được cô là như thế nào? Đình Thiên là người đứng sau chuyện bắt cóc cô? Chính là Phó Đình Thiên trên môi luôn là nụ cười dịu dàng đó ư?
Cô không tin, không muốn tin!
"Đình... Đình Thiên?"
Kiều Vi Vi run rẩy gọi, Phó Đình Thiên cùng mấy tên bắt cóc đang nói chuyện cũng ngạc nhiên quay đầu.
Phó Đình Thiên mỉm cười, đưa tay vuốt khuôn mặt cô, cứ như cuộc nói chuyện kia chẳng hề tồn tại mà là do Kiều Vi Vi tự tưởng tượng ra.
"Sao em lại tỉnh nhanh thế? Như thế là không được đâu!"
Lời nói vẫn dịu dàng, nhưng câu từ lại đâm xuyên qua niềm tin trong trái tim cô.
Ngay lúc này, Kiều Vi Vi chỉ thấy buồn nôn cực điểm.
Cô phẫn nộ cắn vào ngón tay hắn, Phó Đình Thiên nhăn mặt đau điếng, tay còn lại nắm mái tóc dài của cô, giật ngược ra đằng sau. Da đầu bị căng ra khiến cô đau đớn, nước mắt cũng theo đó tràn ra, thế nhưng sự tức giận nơi đáy mắt cô vẫn không bị khuất phục.
"Vi Vi ơi là Vi Vi, một cô gái thông minh như em sao lại lâm vào cảnh này?"
Phó Đình Thiên cười như điên loạn, giọng nói khiến Kiều Vi Vi nổi da gà. Hắn nhìn vẻ mặt của cô, hứng thú nói tiếp.
"Nhờ con dấu em giao cho, anh đã làm giả giấy tờ chuyển nhượng công ty em chuyển sang cho anh. Nếu như đã có được công ty, Kiều Vi Vi cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với anh nữa rồi!"
Phó Đình Thiên đã thâu tóm công ty của cô? Trước sau gì cũng là vợ chồng, nên Kiều Vi Vi đã không nghi ngờ gì mà đưa con dấu cho hắn.
Kết cục, công ty mà ông nội giao cho cô đã mất trắng rồi.
Nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng trong đôi mắt Kiều Vi Vi, Phó Đình Thiên cười khanh khách, nói thêm.
"À, tiện thể cho em biết, chuyện ông nội em mất nửa năm trước là do anh làm đấy! Dù sao em cũng sắp đoàn tụ với ông già đó rồi, biết một hay hai chuyện cũng đâu mất mát gì!"
Đầu óc cô đã sớm quay cuồng, thì lời hắn vừa nói như quả bom nổ bên tai cô, khiến đại não Kiều Vi Vi như đình trệ.
Ông nội cô không phải mất vì bệnh tim tái phát sao?
"Lão phát hiện anh biển thủ tiền công ty, đến nói anh cho ra nhẽ, không ngờ lại tái phát bệnh tim. Già rồi ấy mà, cầm hộp thuốc không vững, anh chỉ cần đá hộp thuốc ra xa là lão toi rồi."
Phó Đình Thiên kể rành mạch quá trình ông nội Kiều Vi Vi đau đớn vì không có thuốc ra sao, đến khi chết thì thế nào.
Từng chữ lọt vào tai cô một cách rõ ràng, trái tim cô cũng tan nát theo từng chữ.
"Lão còn nói anh không được động đến em, nhưng tiếc thật, em sẽ gặp ông của em sớm thôi!"
"Tên khốn nạn!"
Kiều Vi Vi cuối cùng cũng đã cắt đứt được dây thừng, cầm mảnh thủy tinh lao đến Phó Đình Thiên nhanh như cắt.
Suốt những năm tháng ngày còn là thiếu nữ, Kiều Vi Vi đã yêu hắn bao nhiêu, giúp công ty của Phó Đình Thiên có được thành công như ngày hôm nay, vậy mà hắn chỉ một lòng rắp tăm muốn hại cô đến thê thảm trong khi cô và hắn còn chẳng có ân oán.
Cho dù cô có chết, cũng phải lôi tên vong ơn bội nghĩa này theo.
Thế nhưng, sức lực một người phụ nữ lại chẳng là gì so với đàn ông.
Phó Đình Thiên nhanh nhẹn bẻ tay cô lại, mảnh thủy tinh cũng thuận theo đà đâm sâu vào bụng Kiều Vi Vi.
Cô ngã phịch xuống, trong bụng lan đến một nỗi đau đớn thấu xương.
"Mụ điên này, tao đã định để mày chết mục ở đây, nhưng thế này là do mày tự làm tự chịu."
Hắn hất cằm, xoay người cũng đồng bọn bỏ đi.
Kiều Vi Vi nằm thẫn thờ trên sàn một lúc lâu, máu chảy ra ngày càng nhiều, nhuộm chiếc áo sơ mi trắng thành một màu đỏ ghê người. Cô thều thào vài tiếng, sức để nói một câu hoàn chỉnh cũng không có.
"Tên khốn kiếp... Mày... nhất định..."
Một giọt nước mắt lăn xuống, trượt dài khỏi khuôn mặt Kiều Vi Vi, cô bật khóc.
Sức để gào cô cũng đã không còn, chỉ có thể bất động rơi nước mắt như thế.
Kiều Vi Vi cô hối hận quá, liệu khi đến gặp nội, ông có trách cô là một đứa cháu gái vô dụng không?
Rầm một tiếng, cánh cửa nhà kho văng ra, ánh sáng cũng theo đó rọi vào tầm mắt cô.
Ai đó đứng trước cửa thở dốc, khi nhìn thấy Kiều Vi Vi thì cứng người, ngay lập tức lao đến đỡ lấy cô.
Kiều Vi Vi mở to mắt, nhận ra ngay người trước mặt mình là ai.
Phó Ngạn Đình?