Cố Thời Mộ: "... Có thể."
“Woa!” Đường Tiểu Thứ ngẩng mặt lên nhìn Cố Tửu: “Anh Tiểu Tửu, anh thật tốt bụng!"
Cố Thời Mộ: "..."
Người là anh tặng mà, không phải sao?
Tại sao người được cảm ơn không phải là anh?
Anh khẽ ho một tiếng: "Tiểu Thứ, mua đồ cũng phải tốn tiền đấy."
"Con có tiền! Con có tiền!" Đường Tiểu Thứ kích động giơ bàn tay nhỏ bé lên, lộ ra đồng hồ đeo trên cổ tay: "Con có rất nhiều tiền, có thể mua rất nhiều, rất nhiều kẹo hồ lô và khoai lang nướng, còn có thể mua khoai tây chiên và đùi gà, và cả rất nhiều, rất nhiều đồ ăn ngon!"
“Không cần.” Cố Thời Mộ đứng trên bậc thềm với bờ lưng thẳng tắp, ung dung cao quý, trông thật đặc biệt và uy nghiêm: “Bố đã đưa tiền cho bọn họ rồi, sau này con có yêu cầu bọn họ mua gì thì cũng là tiền mà bố đã đưa cho bọn họ."
"Ồ..." Đường Tiểu Thứ nhìn anh, đôi mắt to long lanh sáng ngời: "Bố thật tốt, bố thật tuyệt vời!"
Toàn thân Cố Thời Mộ thoải mái vô cùng, cảm thấy rất mãn nguyện.
Đường Dạ Khê: "..."
Xin cho cô nói mấy lời được không?
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng không cần đâu." Cô chen ngang nhân lúc Cố Thời Mộ và Đường Tiểu Thứ im lặng: "Tôi có thể bảo vệ bản thân mình, cũng có thể bảo vệ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, cho nên không cần phải lãng phí người của anh đâu."
"Đây không phải là lãng phí, mà là cần thiết." Cố Thời Mộ nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi biết em có cá tính mạnh mẽ, đã quen với việc mọi chuyện đều tự dựa vào bản thân, nhưng bây giờ đã khác. Em không chỉ là Đường Dạ Khê, em còn là mợ chủ Cố. Em phải làm quen với việc thay đổi vai trò này. Thân phận này sẽ mang lại lợi ích cho em, nhưng đồng thời nó cũng có những bất lợi. Ví dụ, đối thủ chính trị của bố tôi, người đối đầu trong giới kinh doanh của tôi, hoặc là một số kẻ ti tiện bỉ ổi khác. Họ thấy đao thật súng thật không thể làm gì chúng tôi thì chuyển sang giở thủ đoạn sau lưng, dùng người nhà uy hϊếp chúng tôi. Trước đây, tôi và bố là điểm yếu của nhau. Bây giờ, em, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, là điểm yếu của bố và tôi..."
Anh nhìn vào mắt Đường Dạ Khê và hỏi: "Nói như vậy thì em có thể hiểu chưa?"
Em, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là điểm yếu của bố và tôi...
Một câu nói hết sức bình thường nhưng lại khiến tâm trí Đường Dạ Khê chấn động.
Bởi vì quan tâm nên mới có thể trở thành điểm yếu.
Cô, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ trở thành điểm yếu của Cố Thời Mộ và ông Cố, điều này cho thấy rằng... họ quan tâm đến mẹ con cô.
Theo như lời của Cố Thời Mộ, họ dường như... đã thực sự trở thành một gia đình.
Một gia đình sẽ cùng chịu vinh nhục, chia sẻ vui buồn...
Cô nắm chặt tay, gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Cố Thời Mộ hỏi: "Còn người?"
Cô nói: "Tôi sẽ nhận."
Đã hiểu, đã nhận, nhưng trong lòng vẫn rất bất an, có một loại cảm giác… khó mà diễn tả được.
Cho tới nay, khi ở cùng với người nhà họ Đường, đều là một mình cô không ngừng cống hiến, cho đi và trả giá.
Cô đã quen với điều đó rồi.
Bây giờ, đột nhiên có người không yêu cầu cô phải làm gì mà cứ nhét mọi thứ vào tay cô, cho cô, trả giá vì cô. Cô được yêu thương nhưng lại vừa mừng vừa lo.
Cô không biết làm thế nào để báo đáp lòng tốt này.
Cố Thời Mộ đã cho cô quá nhiều.
Cô có thể cho Cố Thời Mộ những gì?
Trong lúc đầu óc của cô đang ngập tràn suy nghĩ, bốn người Cố Tần lại một lần nữa chào cô và Đường Tiểu Sơ, Đường Tiểu Thứ: "Cố Tần, Cố Hoài, Cố Cận, Cố Tửu, lấy mạng mà thề, đời này sẽ trung thành với mợ chủ và hai cậu chủ nhỏ, tận trung trong cương vị, nghe lệnh mà làm, đến chết mới dừng. Nếu trái lời thề này, trời đất không tha."
Đường Dạ Khê: "..."
Thật trang trọng!
Cô bước xuống bậc thềm và nói với bốn người đang quỳ gối: "Xin hãy đứng dậy."
Bốn người cùng nhau đứng lên, động tác chỉnh tề, đồng loạt. Rõ ràng chỉ có bốn người, nhưng mỗi một động tác lại vô cùng khí thế, thoạt nhìn đã biết họ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Đường Tiểu Thứ nhìn bốn người cao to mạnh mẽ bằng ánh mắt sáng như sao: "Đẹp trai quá!"
Cậu bé nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê: "Mẹ, mấy anh Tiểu Tửu có giống như vệ sĩ bên cạnh cậu cả và cậu nhỏ, sẽ luôn ở bên chúng ta không?"
Đường Dạ Khê xoa xoa hai má cậu bé: "Đúng rồi."
"Tuyệt quá! Con thích!" Đường Tiểu Thứ vui vẻ vỗ tay: "Con thích nhiều người, nhiều người sẽ đông vui!"
“Nhiều người thì có ích lợi gì?” Đường Tiểu Sơ cau mày: “Chỉ có một mình em đã ồn ào muốn chết rồi! Thêm vài người nữa lại càng ồn ào!”
"Không đâu, cậu chủ Sơ." Cố Cận cúi người, khẽ cười nói: "Nếu cậu bảo chúng tôi nói chuyện thì chúng tôi mới nói. Nếu cậu không cho phép chúng tôi nói chuyện thì chúng tôi sẽ không nói lời nào, sẽ không ồn ào."
Đường Tiểu Sơ liếc anh ta một cái: "Bây giờ em chưa cho anh nói chuyện mà anh vẫn nói đấy thôi?"
Cố Cận: "..."
Anh ta quỳ một gối xuống: "Thuộc hạ có lỗi."
Đường Tiểu Sơ nhíu mày: "Em không bảo quỳ, tại sao anh lại quỳ?"
Cố Cận: "..."
Cậu thật khó tính mà!
Đường Tiểu Thứ tươi cười chạy tới, nắm lấy cánh tay của Cố Cận, kéo anh ta đứng dậy: "Anh Tiểu Cận, anh của em đang nói đùa với anh đó, trò đùa của anh em là mắc cười nhất đó!"
Cố Cận: "..."
Thứ lỗi cho đôi mắt vụng về của anh ta, anh ta hoàn toàn không thấy vui gì cả!
Cố Thời Mộ mỉm cười xoa cái đầu nhỏ của Đường Tiểu Sơ: "Được rồi, Tiểu Sơ, đừng đùa với bọn họ nữa, bọn họ nhát gan, dễ sợ sệt lắm."
“Đúng, đúng!” Đường Tiểu Thứ ra sức gật đầu: “Anh trai à, mấy anh Tiểu Cận vẫn chưa hiểu tác phong của anh, rất dễ bị anh hù dọa đấy. Chúng ta phải đi từng bước một, đợi đến khi họ quen với chúng ta thì mới nói đùa với bọn họ được. Bây giờ... chúng ta đi ăn cơm ha? Ăn cơm là quan trọng nhất!"
Cậu bé chạy đến bên cạnh Đường Tiểu Sơ, nắm tay Đường Tiểu Sơ: "Đi thôi anh, đi ăn cơm đi, cơm chín rồi, em ngửi thấy mùi luôn rồi đó, thơm quá à!"
Đường Tiểu Sơ: "Mũi em là mũi chó hả?"
“Chó?” Đường Tiểu Thứ: “Đúng rồi anh ơi, con chó của chúng ta ăn cái gì đây? Chắc nó cũng đói rồi.”
Đường Tiểu Sơ: "..."
Cố Thời Mộ không khỏi bật cười: "Không sao đâu, đừng lo lắng. Tiểu Thứ, chẳng phải con có người giúp việc sao? Bảo người giúp việc cho chó ăn giúp con đi."
"Không cần, không cần." Đường Tiểu Thứ quay đầu xua tay với anh: "Không cần anh Tiểu Tửu cho ăn đâu, con sẽ tự mình cho ăn. Mấy con chó con ăn rất đáng yêu, Tiểu Thứ thích lắm!"
"Ngốc nghếch!" Đường Tiểu Sơ tức giận siết chặt tay cậu bé: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Không được vừa đi vừa quay đầu nói chuyện, sẽ ngã đấy!"
"Không có đâu!" Đường Tiểu Thứ quay đầu lại nhìn cậu, mỉm cười ngọt ngào: "Anh trai của em là tuyệt nhất! Anh trai nắm tay em rồi thì em sẽ không ngã!"
Đường Tiểu Sơ: "..."
Chao ôi!
Em trai cậu cười xinh đẹp như vậy, vừa nhìn thấy khuôn mặt của em trai là cậu chẳng tức giận gì nổi.
Thảo nào cậu nhỏ luôn thích nói rằng đây là thế giới chỉ nhìn mặt.
Mặc dù có rất nhiều thời điểm cậu không vừa mắt với cậu nhỏ của mình, nhưng những lời này của cậu nhỏ rất chính xác.
Hai đứa nhỏ tay trong tay chạy vào phòng khách, Đường Tiểu Thứ còn dùng giọng nói non nớt kêu lên: "Ông nội, có phải nấu cơm xong rồi đúng không ạ? Chúng ta ăn cơm nha?"
Giọng nói ông Cố như chuông đồng: "Phải rồi! Cơm chín rồi, chúng ta ăn thôi!"
Cố Thời Mộ nghe mà mỉm cười: "Bố tôi..."
Nói xong hai chữ, anh nghĩ tới điều gì đó, lại nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Ý tôi là bố chúng ta, trưa hôm nay sẽ muốn ăn thêm một bát cơm nữa đây."
Đường Dạ Khê: "..."
Cô đang vắt óc suy nghĩ xem mình nên nói gì thì điện thoại di động của cô đổ chuông.1