Cố Thời Mộ bế cậu lên, ôm cậu, hôn cậu và cười nói: "Bố cũng nhớ con."
Đường Tiểu Thứ vòng tay qua cổ anh, hôn đi hôn lại, mới một đêm mà giống như đã lâu không gặp.
Ông cụ Cố ngồi trong phòng khách cùng ông hai Cố và ông ba Cố, mỉm cười nhìn bọn họ.
Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đi tới chỗ họ, Cố Thời Mộ tự mình rót hai tách trà và đưa cho Đường Dạ Khê một tách.
Anh quỳ hai gối xuống, đưa trà cho ông Cố: “Bố, mời bố uống trà!"
Đây là tục lệ của gia đình họ, ngày đầu tiên đi lấy chồng, con dâu mới hầu trà bố mẹ chồng.
Đường Dạ Khê cùng anh quỳ xuống, hai tay nâng tách trà lên trên đầu: "Bố, mờ bố uống trà!"
"Được, được, được!" Ông cụ Cố cười ha ha, đầu tiên là cầm lấy trà mà Đường Dạ Khê đưa, uống một ngụm, đặt chén trà xuống, sau đó nhận lấy trà của Cố Thời Mộ.
“Đúng dậy đi!” Ông mỉm cười bảo hai người đứng dậy, ôm một chiếc hộp gỗ lim từ bên cạnh, đặt lên bàn cà phê, đẩy về phía Đường Dạ Khê: “Khê Khê, đây là một chút tâm ý của mẹ con, con nhận đi.”
“Không cần đâu, bố, con có đủ rồi, bố không cần tốn tiền đâu.” Đường Dạ Khê vội vàng từ chối.
“Cần chứ, phải cần,” Ông cụ Cố chạm vào chiếc hộp gỗ với nụ cười đầy tình cảm: “Cái này là của mẹ A Mộ để lại, khi bà ấy hấp hối, bà ấy nói với bố rằng những thứ này là dành cho con dâu tương lai của chúng ta, đây là tâm ý của mẹ con, con nhất định phải nhận.”
Cố Thời Mộ cầm chiếc hộp gỗ và đặt nó vào tay Đường Dạ Khê: “Nhận đi."
Chiếc hộp gỗ rất nặng, Đường Dạ Khê trân trọng ôm nó vào lòng, nói với ông cụ Cố: "Bố, cảm ơn bố mẹ, con nhất định sẽ trân trọng chúng."
“Ngoan, con thật là hiểu chuyện,” Ông cụ Cố cười nói: “Thằng nhóc của chúng ta thật may mắn khi cưới được một người vợ tốt như con, hy vọng sau này con có thể sinh cho bố một đứa cháu gái ngoan như con."
Đường Dạ Khê: "..."
Hở một chút là bắt sinh con, áp lực lớn quá.
Nhìn thấy Đường Tiểu Thứ đứng sang một bên, mở to mắt tò mò nhìn chiếc hộp gỗ trong ngực Đường Dạ Khê, Cố Thời Mộ lấy chiếc hộp gỗ từ tay Đường Dạ Khê và mở nó trên bàn cà phê, mỉm cười với Đường Tiểu Thứ nói: "Mở ra mới nhìn rõ được."
Hai mắt to tròn của Đường Tiểu Thứ càng thêm sáng ngời, lập tức nghiêng người nhìn sang: "Oa! Thật nhiều bảo bối!"
Hộp gỗ lim chất đầy châu báu, nhìn thoáng qua cũng biết đều là hàng cực phẩm, là bảo vật hiếm có khó tìm.
Trái tim của Đường Dạ Khê run lên một chút: “Tiểu Thứ, chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào đâu."
Những đồ trang sức này là do mẹ của Cố Thời Mộ để lại, chúng rất có ý nghĩa và không thể dùng làm đồ chơi cho con trai cô được.
"Dạ, mẹ, con biết rồi." Đường Tiểu Thứ trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói: "Những bảo vật này trông rất quý giá, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, cho nên con chỉ xem qua thôi, không chạm vào chúng đâu."
“Không sao.” Cố Thời Mộ xoa xoa đỉnh đầu của cậu: “Đừng nghe mẹ con nói, cứ sờ đi, không gãy là được.”
Đường Dạ Khê: "..."
Dạy con thế này dễ hư lắm Cố thái tử ạ!
Cố Thời Mộ mỉm cười sờ lên khuôn mặt con trai của mình, rót thêm hai chén trà, quỳ xuống, cung kính với ông hai Cố: “Chú hai, mời chú uống chút."
Đường Dạ Khê vội vàng tiếp tục phục vụ trà với anh.
Sau khi lần lượt phục vụ trà cho Ông hai Cố và Ông ba Cố, Đường Dạ Khê lại có được một cửa hàng khác và một trang viên nghỉ dưỡng.
Đường Dạ Khê: "..."
Cảm giác như cả đời này cô không phải làm gì cả, cô chỉ nằm xuống và chiến thắng thôi.
Ông cụ Cố cười nói: “Xem ra bây giờ bố là người nghèo nhất trong nhà, chỉ có thể lấy đồ của mẹ A Mộ để lại và mượn hoa dâng lên Phật thôi.”
Cố Thời Mộ nói: “Bố, bố thực sự rất tự mình biết mình đó."
Đường Dạ Khê: "..."
Nói như vậy sẽ bị ăn đòn đúng không?
Quả nhiên, Cố thái tử đã bị tát một cái.
Ông cụ Cố thổi râu trừng mắt: "Làm sao vậy? Tài sản gia đình hiện tại của anh là của vợ tôi, nếu vợ tôi không yêu tôi, bà ấy sẽ giao lại cho anh sao?"
Đường Dạ Khê: "..."
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có gϊếŧ chết cô cũng sẽ không tin lão nhân uy nghiêm không cười trên TV chính là lão già đang ngồi trước mặt cô lúc này thổi râu trừng mắt mắng con trai.
Ông hai Cố cười phụ họa: “Đúng vậy, nếu không phải cháu là con trai độc nhất của anh cả, sao bọn chú có thể cưng chiều cháu như vậy chứ?"
Ông ba Cố nói đùa: "Em khác các anh. Em không thèm cưng chiều tên nhóc thối A Mộ đó. Từ giờ trở đi, em sẽ chỉ yêu mến Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của chúng ta thôi."
Ông ấy ôm Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ vào trong lòng, dùng bàn tay to lớn nhào nặn người này, sờ người kia, thích đến mức không bỏ xuống được.
"Ồ, đúng vậy!" Ông hai Cố chợt bừng tỉnh: “Em cũng đổi ý rồi. A Mộ làm sao có thể dễ thương như Tiểu Sơ, Tiểu Thứ chứ? Từ giờ trở đi, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ là những bảo bối của chúng ta.”
Ông ấy giật lấy Đường Tiểu Thứ từ trong vòng tay của Ông ba Cố, véo đôi má mềm mại của Đường Tiểu Thứ và nói một cách tự hào: "Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của chúng ta thực sự là những đứa trẻ xinh đẹp nhất trên thế giới. Ông chưa bao giờ thấy những đứa trẻ nào xinh đẹp hơn Tiểu Sơ Tiểu Thứ cả!"
“Đúng vậy!” Ông cụ Cố còn đắc ý hơn: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ giống bà nội đó, chị dâu mấy người khi còn trẻ là mỹ nữ đẹp nhất thủ đô đấy!”
“Cảm ơn ông nội, ông hai và ông ba đã khen cháu và anh trai!” Đường Tiểu Thứ hôn mỗi người một cái, nắm chặt tay nói: “Anh trai nói, đẹp không đủ, còn phải có thực lực! Bọn cháu phải nỗ lực học tập, trở thành người có tài năng thực sự chứ không phải là một chiếc gối thêu!"
Vẻ ngoài nghiêm túc của cậu bé khiến cả phòng trở nên vô cùng đáng yêu, ông cụ Cố, ông hai Cố và ông ba Cố thi nhau trêu chọc cậu bé, không ngừng có những tràng cười sảng khoái vang lên.
Cố Thời Mộ lắc đầu và nói với Đường Dạ Khê: “Thấy chưa? Trong gia đình này, anh không có địa vị gì nữa."
"...Không mà," Đường Dạ Khê hơi cúi đầu, đỏ mặt và nói: “Em cảm thấy Tiểu Sơ và Tiểu Thứ giống anh..."
Cố Thời Mộ nhìn cô với một nụ cười trong mắt: “Lấy vợ thật tốt. Người khác không đau lòng cho anh, nhưng vợ anh thì có!"
“Thằng nhóc thối này!” Ông cụ Cố đang bận trêu chọc cháu trai quý giá của mình, lén liếc anh một cái: “Mới kết hôn xong nên bố thành người khác rồi đúng không?”
“Ông nội, ông đừng tức giận, bố không có ý đó đâu ạ,” Đường Tiểu Thứ dùng đôi tay trắng nõn non nớt vỗ vỗ vào ngực ông cụ Cố: “Ý của bố là mẹ là vợ của bố, chỉ có mẹ là vợ của bố, những người khác đều không phải, cho nên chính là người khác!”
Ông cụ Cố sửng sốt một chút, bị cậu bé trêu chọc liền cười đắc ý, bóp khuôn mặt bánh bao mềm mại của cậu: “Bảo bối, cháu còn biết mẹ cháu là vợ của bố cháu à?”
"Vâng!" Đường Tiểu Thứ sáng mắt nói: "Anh trai nói cho cháu biết! Ngày hôm qua khi bố và mẹ tổ chức hôn lễ, cháu đã hỏi anh trai, vì sao bố mẹ lại tổ chức hôn lễ? Anh trai nói, sau khi bố mẹ tổ chức hôn lễ, mọi người sẽ biết mẹ là vợ của bố, là người thân thiết nhất với bố, chỉ có mẹ là vợ của bố, những người khác đều là người ngoài, không ai có thể tranh giành bố với mẹ! Đúng không anh?"
Cậu bé nghiêng đầu nhìn Đường Tiểu Sơ.