Cô bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
Trong sách có viết rằng phong thủy thay phiên luân chuyển, hóa ra đó là sự thật.
Trước khi Cố Thời Mộ không nói cho cô biết toàn bộ âm mưu của Hình Dũng Toàn, có lẽ cô còn có một chút do dự khi đối mặt với lời cầu xin của Hình Bội Trân.
Bây giờ cô thật sự không cảm thấy do dự một chút nào cả.
Cô cầm điện thoại khẽ cười: “Bây giờ mới biết sai thì đã quá muộn rồi. Bà hoàn toàn không nên làm như vậy, không nên có ý đồ với con trai tôi, không nên động vào con trai tôi. Tôi không tha thứ cho bà đâu, bà cứ chuẩn bị ngồi tù đi.”
“Đừng mà đừng mà.” Hình Bội Trân đang nghe điện thoại điên cuồng gào thét: “Đường Dạ Khê, cô đừng có quên cô được nhà họ Đường nuôi lớn. Nhà họ Đường có ơn nuôi dạy cô, Tiểu Địch còn cứu mạng cô, nó là ân nhân cứu mạng cô đó.”
“Với cả, với cả… bố tôi cứu Tiểu Địch nên nó mới có thể sống tiếp được. Nếu như Tiểu Địch chết rồi thì năm đó đã không có ai cứu cô. Như vậy tính ra bố tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô.”
“Cô nợ nhà họ Đường ân tình lớn như vậy, nhà họ Đường còn nuôi cô khôn lớn, dạy dỗ cô. Không có nhà họ Đường thì đã không có Đường Dạ Khê của ngày hôm nay. Cô, cô không thể là kẻ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa được.”
Đường Dạ Khê cười hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Tùy bà nói thế nào cũng được, tôi chỉ có một câu thôi. Bà dám động vào con trai tôi thì tôi sẽ không tha cho bà đâu. Cũng chỉ có kẻ tiểu nhân mới có ý đồ với con trai tôi, tỉnh mộng đi.”
“Tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa.” Hình Bội Trân sụp đổ gào lên: “Khê Khê, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cô cho tôi một cơ hội thôi. Tôi thề sau này sẽ không bao giờ có ý đồ gì với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ nữa. Cô tha cho tôi đi, tôi cầu xin cô tha cho tôi đi.”
“Muộn rồi!” Đường Dạ Khê lười nói lời vô nghĩa với bà ta, lập tức cúp điện thoại.
Hình Bội Trân lại gọi lại nhưng không ai nghe máy.
Bà ta điên cuồng gọi vô số cuộc gọi, nhưng điện thoại vẫn không có ai nhấc máy.
Bà ta phát điên đập mạnh điện thoại xuống đất, chửi mắng ầm lên: “Con khốn, quân khốn nạn! Đồ đê tiện ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa! Đợi tôi ra ngoài tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết cô ta, tôi phải băm cô ta thành trăm ngàn mảnh, nghiền nát xương thành tro bụi, để cho cô ta bị ngàn người giẫm đạp, vạn người mắng chửi, để cô ta…”
“Đủ rồi!” Đường Lẫm Nhiên đang ngồi đối diện với bà ta vỗ mạnh một cái xuống bàn, khuôn mắt tái đi, gầm lên: “Không phải tôi vừa mới cảnh cáo bà về sau không được mắng Dạ Khê hay sao!”
Hình Bội Trân run rẩy sợ hãi khi bị ông ta quát rống như vậy, khóc lóc nói: “Con nhỏ ăn cháo đá bát kia, cô ta không chịu cứu em! Em đã ăn nói khép nép cầu xin cô ta nhưng cô ta vẫn không chịu thả em ra ngoài. Anh Nhiên, anh cứu em với. Anh đi tìm cô ta, anh nhất định phải bảo cô ta buông tha cho em. Anh Nhiên, anh nhìn em đi, anh nhìn em đi…”
Bà ta vén ống tay áo lên lộ ra hai vết thương băng bó trên cánh tay: “Bọn họ đánh em… Bọn họ dồn em vào chỗ chết … Anh Nhiên, em không thể ở trong này thêm một phút nào nữa, em sẽ bị bọn họ đánh chết mất.”
“Anh Nhiên, trước lúc bố em hấp hối anh đã đồng ý với ông ấy. Anh nói anh sẽ chăm sóc tốt cho em, anh sẽ không để cho em phải chịu ấm ức. Nhưng mà giờ em lại phải ngồi tù…”
“Anh Nhiên, nơi này đáng sợ quá… anh mau cứu em ra ngoài đi, cứu em ra ngoài với…”
Bà ta ngồi trên ghế khóc nức nở, vừa nghĩ tới những phạm nhân nữ hung ác ở cùng phòng với mình là bà ta đã cảm thấy sợ hãi run rẩy.
Đường Lẫm Nhiên nhắm mắt lại.
Nghĩ tới Hình Dũng Toàn chết ngay trước mặt ông ta, nghĩ tới lời thề đã nói ra ở bên giường bệnh Hình Dũng Toàn, trong lòng ông ta vừa sốt ruột lại vừa khổ sở giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Làm sao mà ông ta không muốn cứu Hình Bội Trân ra ngoài chứ?
Nhưng ông ta đã hết cách rồi.
Mà nhà họ Đường không phải là đối thủ của nhà họ Cố, ông ta cũng không phải là đối thủ của Cố Thời Mộ. Ông ta bị Cố Thời Mộ chế giễu mấy câu đã đỏ mặt tía tai, vô cùng xấu hổ.
Ông ta đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng dù là như thế vẫn không có cách nào cứu được Hình Bội Trân ra ngoài.
Ông ta có thể làm gì đây?
Ông ta không phải là trời, muốn như thế nào là được như thế.
Ông ta cũng rất muốn làm nhưng mà không thể làm gì được.
Hiện giờ, chuyện cứu Hình Bội Trân ra ngoài chính là việc mà ông ta không thể làm được.
Một lát sau, ông ta mở mắt nhìn về phía Hình Bội Trân, hắng giọng nói: “Tôi hết cách rồi… Những cách có thể nghĩ tôi đều nghĩ cả rồi. Bà bắt người giữa đường, nhà họ Cố tố cáo bà bắt cóc, hợp lý hợp pháp. Nhà họ Cố phái đoàn luật sư ra, có lý do có chứng cứ, có pháp luật để tuân theo. Tôi không phải ông trời, không phải chuyện gì tôi cũng có thể quyết định được. Tôi không cứu nổi bà…”
"Không! Không! Không!” Hình Bội Trân lắc đầu hoảng sợ, nhào mạnh tới trước mặt Đường Lẫm Nhiên, hai tay run rẩy tóm chặt lấy quần áo ông ta: “Anh Nhiên, anh cứu em với, anh nhất định phải cứu em ra ngoài.”
“Anh Nhiên, anh đừng quên là bố em đã cứu mạng Tiểu Địch. Trước khi bố em chết anh đã thề trước giường bệnh của ông ấy, anh nói anh sẽ chăm sóc em, sẽ không để cho ai bắt nạt em. Nhưng mà anh xem xem, anh xem xem bây giờ em phải sống cuộc sống như thế nào đây.”
“Cảnh sát nói em sẽ bị phán ít nhất ba năm tù. Đừng nói tới ba năm, cho dù là ba ngày, ba tiếng em cũng không chịu nổi. Anh Nhiên, anh nghĩ thêm cách gì nữa đi, anh nhất định phải cứu em ra ngoài, nhất định phải cứu em ra ngoài.”
Khuôn mặt Đường Lẫm Nhiên đầy vẻ đau khổ, ông ta lắc đầu nói: “Tôi đã nói rồi, không phải tôi không chịu nghĩ cách, mà thật sự là tôi không có bản lĩnh ấy.”
“Không đâu, không đâu.” Hình Bội Trân lắc đầu nguầy nguậy: “Anh Nhiên, anh là nhà giàu số một ở nước W, anh giỏi như vậy, chỉ cần anh nguyện ý là có thể làm được. Chắc chắn anh có thể làm được.”
Mỗi lần cho dù là bà ta hay con gái bà ta gây ra tai họa gì, Đường Lẫm Nhiên cũng đều có thể giải quyết ổn thỏa cho bọn họ.
Lần này, cũng nhất định có thể làm được.
Nhất định là có thể.
Đường Lẫm Nhiên lắc đầu nhìn bà ta, đau khổ nói: “Lần này tôi thật sự hết cách rồi.”
“Không thể nào, không thể nào!” Hình Bội Trân đẩy mạnh ông ta ra, chỉ vào mũi ông ta mà gào lên xé ruột xé gan: “Đường Lẫm Nhiên, có phải ông thích con nào ở bên ngoài rồi không? Ông muốn thoát khỏi tôi nên mới cố ý không cứu tôi. Tôi bị nhốt ở trong này cho ông thoải mái chơi bời ở bên ngoài chứ gì?”
Đường Lẫm Nhiên cả giận nói: “Bà nói bậy bạ gì đó?”
“Nhất định là như vậy, chắc chắn là thế rồi.” Hình Bội Trân chỉ thẳng vào mặt ông ta nói: “Đường Lẫm Nhiên, ông đừng có quên bố tôi làm sao mà chết. Nếu không có bố tôi, Tiểu Địch đã chết từ lâu rồi. Ông nợ bố tôi một mạng, nếu như ông dám làm chuyện gì có lỗi với tôi, bố tôi làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho ông đâu.”
“Bà... bà…” Đường Lẫm Nhiên tức đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, máu trong l*иg ngực dâng lên cuồn cuộn như sắp phun ra ngoài.
Nếu như không phải vì nhà họ Đường nợ Hình Dũng Toàn một mạng, làm sao mà ông ta có thể lấy một người đàn bà thô lỗ vô giáo dục như Hình Bội Trân?
Ông ta biết nhà họ Đường nợ Hình Dũng Toàn một mạng, vì vậy ông ta mới chịu đựng sự ghê tởm và không cam chịu trong lòng mà cưới Hình Bội Trân.
Mấy năm nay ông ta mới để mặc Hình Bội Trân làm xằng làm bậy ở nhà họ Đường.
Mặc dù Hình Bội Trân thô lỗ ác độc khiến ông ta nhìn thấy đã buồn nôn, nhưng ông ta vẫn cố gắng chịu đựng.
Ông ta không thể nào yêu thương nổi Hình Bội Trân, thậm chí còn không muốn nhìn thấy bà ta.
Nhưng ông ta vẫn chung thủy với cuộc hôn nhân này, tất cả tâm tư của ông ta đều đặt vào sự nghiệp, từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện nam nữ lộn xộn ở bên ngoài.