“Bởi vì Đường Dạ Khê không phải loại con hoang, nó là con gái ruột của Minh Viễn và Thủy Tinh! Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng không phải con hoang, hai đứa nó là con ruột của Dạ Khê và Cố Thời Mộ!” Đường Lẫm Nhiên gầm lên.
Hình Bội Trân kinh ngạc đến sững sờ.
Bà ta vốn đang kích động nằm bò ra bàn, lập tức ngã ngồi xuống ghế, hỏi: “Anh nói cái gì vậy, anh Nhiên? Anh, có phải là anh đã uống rượu rồi không? Anh say rồi à? Anh, sao anh lại nói năng lung tung như vậy?”
“Tôi không nói linh tinh, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật...” Đường Lẫm Nhiên mệt mỏi xua tay, nói: “Bội Trân, tôi rất mệt... tôi khác em, em là bà chủ của gia đình, là phu nhân cao quý. Mỗi ngày chỉ cần quan tâm đến chuyện ăn uống, chơi bời là được. Còn tôi có quá nhiều việc phải giải quyết... tôi thật sự rất mệt mỏi... Tôi không mong em gánh vác cùng tôi, tôi chỉ xin em bớt gây phiền phức cho tôi thôi, có được không? Nếu em muốn mau chóng ra ngoài thì hãy gọi điện cho Dạ Khê, cầu xin con bé, nói nhiều lời tốt đẹp với con bé. Nó mềm lòng rồi thì em có thể rời khỏi đây sớm hơn một chút. Ngoài cách này ra, tôi không thể nghĩ ra được cách thứ hai đâu.”
Hình Bội Trần nhìn ông ta với vẻ mặt khó tin.
Đứa khốn kiếp Đường Dạ Khê kia... là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh ư?
Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ là con trai của Cố Thời Mộ ư?
Vậy ba người một lớn hai nhỏ mà bà ta coi thường nhất, là thứ rác rưởi mà bà ta luôn muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng lại là cô chủ của nhà họ Ôn và cốt nhục của nhà họ Cố?
Được Đường Cẩm Địch “phổ cập” nên bà ta đã biết Cố Thời Mộ là ai.
Đó là người mà ngay cả Đường Lẫm Nhiên cũng không thể chọc vào.
Còn Đường Thủy Tinh, tính cách trông thì có vẻ dịu dàng, nhưng thực tế lại là người rất mạnh mẽ, kiên cường, lại được Đường Lẫm Nhiên cưng chiều nên từ trước đến nay Hình Bội Trân chỉ dám nịnh nọt lấy lòng nào không dám đắc tội với Đường Thủy Tinh.
Trong nhà họ Đường, Đường Lẫm Nhiên, Đường Húc Nhiên, Đường Thủy Tinh, Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch, tất cả bọn họ đều là người mà bà ta phải nịnh nọt, tâng bốc, cung kính và hầu hạ một cách cẩn thận, dè dặt.
Con gái Đường Cẩm Y của bà ta và Đường Lẫm Nhiên được bà ta yêu thương từ tận đáy lòng.
Chỉ có Đường Dạ Khê, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ là bà ta có thể ức hϊếp, sỉ nhục một cách ngang nhiên trắng trợn, là nơi để bà ta trút giận, là thứ bà ta có thể giẫm nát dưới gót chân của mình một cách kiêu ngạo và hống hách.
Bà ta ra ngoài ức hϊếp người khác, người ta còn có thể mắng bà ta, tố cáo bà ta, kiện bà ta ra tòa. Nhưng chỉ cần bắt nạt Đường Dạ Khê là có thể không cần trả bất cứ cái giá nào.
Hình Bội Trân và con gái của bà ta đã quen với việc không coi Đường Dạ Khê là con người, coi cô như con chó con mèo nuôi trong nhà họ Đường, bị bọn họ thích thì gọi đến, không thích thì đuổi đi, tùy ý đánh chửi.
Bà ta chỉ có thể tìm thấy cảm giác cao cao tại thượng của một quý phu nhân trong gia đình giàu có, quyền thế trên người Đường Dạ Khê!
Nhưng bây giờ, Đường Lẫm Nhiên lại nói cho bà ta biết rằng Đường Dạ Khê là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, là cô chủ tôn quý của nhà họ Đường.
Vậy trước đây... nếu để Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh biết được chuyện trước đây bà ta và con gái không coi Đường Dạ Khê là con người, đặc biệt là trước khi Đường Cẩm Tiêu về nước, bà ta và Đường Cẩm Y thường xuyên đánh Đường Dạ Khê đến chết đi sống lại...
Nghĩ đến việc Ôn Minh Viễn trông thì có vẻ ôn hòa, nho nhã nhưng thực chất ông lại là người có tính cách hung dữ, hay ghi thù, trong mắt Hình Bội Trân lập tức ngập tràn vẻ khϊếp sợ, run rẩy một cách kịch liệt.
“Không không không... không thể nào!” Bà ta dốc sức lắc đầu.
Đường Dạ Khê là loại con hoang, là thứ nên bị hai mẹ con bà ta chà đạp dưới chân cả đời, làm trâu làm ngựa cho mẹ con bà ta, làm sao cô thể trở mình như vậy được?
Không thể nào.
Chuyện này chắc chắn không phải sự thật!
Bà ta nhìn Đường Cẩm Địch với ánh mắt đầy hi vọng, nói: “Tiểu Địch, không phải như vậy, có phải không? Đường Dạ Khê là con gái của Đường Linh Lung, không phải con gái của cô con! Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ cũng không thể là con trai của nhà họ Cố được! Tiểu Địch, bố con nhầm lẫn rồi, đúng không?”
“Bố con không nhầm đâu. Nhưng dì Trân à, dì cũng đừng quá lo lắng.” Đường Cầm Địch nhìn ra được sự sợ hãi của bà ta, bèn an ủi: “Mặc dù Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con trai của Cố Thời Mộ, nhưng dù sao cũng chỉ là con ngoài giá thú. Các gia đình giàu có, quyền thế ở Dạ Đô khinh thường con ngoài giá thú nhất, nhà họ Cố sẽ không quá coi trọng bọn họ đâu.”
“Còn Khê Khê, mặc dù con bé có khả năng là con gái của cô dượng, nhưng cho dù có là con gái của cô dượng đi chăng nữa thì nó cũng đã bị Đường Linh Lung tráo đổi rồi đem đi khi vừa mới sinh ra. Cô dượng chưa từng nuôi dưỡng nó một ngày nào, cũng không có tình cảm gì với nó. Còn bố của dì Trân lại từng cứu mạng con, là ân nhân của nhà họ Đường chúng ta.”
“Hơn nữa, trước đây dì Trân cũng đâu có biết Khê Khê là con gái của cô dượng, nể mặt bố của con, cô dượng chắc chắn sẽ không truy cứu những chuyện mà dì và Y Y đã làm với Khê Khê đâu!”
“Con nói là có khả năng ư?” Mắt Hình Bội Trân sáng rực lên: “Nếu đã chỉ là có khả năng, vậy thì cũng khả năng cô ta không phải là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, đúng không? Tiểu Địch, các người chắc chắn là đã bị Đường Dạ Khê lừa rồi, cô ta không thể là con gái của cô dượng con được, cô ta trời sinh đã mang cái mệnh thấp kém, đê tiện rồi! Cô ta...”
“Đủ rồi, dì Trân, sau này dì đừng nói những lời đó nữa!” Sắc mặt Đường Cẩm Địch cũng trở nên khó coi: “Dì Trân, con đã điều tra những tấm ảnh hồi trẻ của bà nội của các anh họ con ở nhà họ Ôn, Khê Khê có ba bốn phần giống với bà ấy. Ôn An An lại chẳng giống người nhà họ Ôn một chút nào. Hiện giờ vẫn chưa thể chắc chắn Khê Khê là con gái của cô dượng, chỉ còn thiếu một tờ kết quả xét nghiệm ADN mà thôi. Sau này dì đừng nói cái gì mà Khê Khê trời sinh đã mang thân phận thấp hèn, là loại con hoang gì đó nữa. Nếu để cô dượng con nghe được, bọn họ sẽ không vui đâu.”
Nghĩ đến dáng vẻ trừng mắt tức giận của Ôn Minh Viễn là Hình Bội Trận lại rùng mình dữ dội, không dám nói gì nữa.
Đường Cẩm Địch lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Đường Dạ Khê rồi đẩy điện thoại đến trước mặt Hình Bội Trân, nói: “Dì Trân, dì còn không mau gọi điện cho Khê Khê đi. Bây giờ vẫn chưa làm thủ tục khởi tố, chỉ cần Khê Khê đồng ý hủy bỏ bản án là dì có thể rời khỏi đây rồi. Nếu đợi đến giai đoạn khởi tố thì cho dù con bé có đồng ý xóa án, dì cũng không thoát được đâu.”
“Không không không, tôi muốn ra ngoài, tôi nhất định phải ra ngoài!” Nhớ đến sự đáng sợ trong phòng giam là Hình Bội Trân không còn tâm trạng để suy nghĩ về vấn đề thân thế của Đường Dạ Khê nữa. Bà ta run rẩy cầm lấy điện thoại, bấm số gọi cho Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô đang ở cục dân chính chuẩn bị đăng ký kết hôn với Cố Thời Mộ.
Trong đại sảnh của cục dân chính có rất nhiều người, một hàng dài đang đứng xếp hàng trước quầy đăng ký kết hôn.
“Sao lại đông người như vậy chứ?” Đường Dạ Khê hơi khẩn trương.
Cô nhìn ngó xung quanh, không có chuyện gì để nói nên tìm đề tài để giảm bớt sự căng thẳng, còn cố ý thả lỏng giọng điệu, giả bộ rằng mình chẳng căng thẳng chút nào.
“Đông người như vậy chứng tỏ hôm nay là một ngày tốt lành để kết hôn đó.” Khóe miệng Cố Thời Mộ cong lên, nói: “Chúng ta khá may mắn.”
Đường Dạ Khê: “...”
Rất có lý!
Cố Thời Mộ luôn đứng xếp hàng với Đường Dạ Khê một cách rất có quy củ khiến cô khá ngạc nhiên.
Cô còn tưởng rằng người như Cố Thời Mộ không dùng đặc quyền để được ưu tiên làm trước thì cũng sẽ sai cấp dưới xếp hàng thay cho mình.
Không ngờ anh lại đứng cùng cô trong đám đông, nhích từng bước một về phía trước. Chỉ là anh đang đeo một cặp kính râm cực lớn, che gần hết khuôn mặt.
Điều đó khiến cho một số người xung quanh nghĩ Cố Thời Mộ là ngôi sao lớn nào đó, họ thường xuyên nhìn trộm anh, còn lấy điện thoại ra chụp trộm anh, nhưng đều bị vệ sĩ của nhà họ Cố chặn lại.
Nhưng kết quả là càng có nhiều người nhìn Cố Thời Mộ hơn.