“Cậu đợi một lát nhé!” Cao Hoàng Lâm vỗ vai Diệp Gia Quân, ra hiệu cho y tá cùng mình tiến vào phòng bệnh.
Đứng đợi trên hành lang ngoại trừ Diệp Gia Quân còn có Lý Thùy Châu và Vũ Lam Hạ. Hai cô không dám tiến đến bắt chuyện, ngồi ở băng ghế đằng xa lén lút quan sát.
Lý Thùy Châu khẽ kéo tay Vũ Lam Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy không sao chứ? Trông sắc mặt đáng sợ quá.”
Vũ Lam Hạ rời mắt khỏi gương mặt lạnh tanh của Diệp Gia Quân, ngẫm nghĩ trong chốc lát sau lắc đầu đáp: “Có trời mới biết.”
Lý Thùy Châu mỉm cười, trong mắt ngập tràn hâm mộ và ao ước: “Xem ra, anh ấy cực kì, cực kì quan tâm đến Uyển Linh. Y da, sao tâm trạng giống như mẹ già hài lòng về con rể thế này.”
Vũ Lam Hạ ở bên cạnh gật đầu đồng tình: “Tớ cũng thấy vậy.”
Giữa lúc hai cô đang thì thầm to nhỏ, cửa phòng bệnh mở ra. Diệp Gia Quân là người đầu tiên đứng lên trước, sải bước nhanh về phía cửa: “Cô ấy sao rồi?”
“Sức khỏe Uyển Linh không thành vấn đề, lát nữa sẽ tỉnh lại. Tôi đã xử lý vết thương ngoài da cho cô ấy rồi.” Cao Hoàng Lâm với chức trách của bác sĩ chậm rãi thuật lại sơ lược tình trạng của Dương Uyển Linh.
Trên mặt Diệp Gia Quân xuất hiện vẻ nhẹ nhõm, khí lạnh xung quanh người cũng nhanh chóng tản đi. Anh nói: “Phiền cậu rồi.”
Cao Hoàng Lâm nháy mắt quay về bộ dạng cà lơ phất phơ vốn có của mình, nháy mắt cười hì hì: “Với tôi cậu còn khách sáo làm chi."
Bấy giờ, Cao Hoàng Lâm mới chú ý tới hai cô gái đứng bên cạnh Diệp Gia Quân, “Hai cô gái xinh đẹp này là?”
Diệp Gia Quân đáp: “Bạn của Uyển Linh.”
Cao Hoàng Lâm cười tươi rói: “Chào hai người đẹp. Tôi là Cao Hoàng Lâm, bạn của Gia Quân.”
Sau đó, Lý Thùy Châu và Vũ Lam Hạ lần lượt lên tiếng giới thiệu.
Diệp Gia Quân mặc kệ ba bọn họ, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Người nằm trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Ánh đèn trắng rọi xuống người cô, ánh lên trên má một màu trắng nhu hòa, lúc này lông mi thật dài phập phồng theo hô hấp tựa như cánh bướm đen sắp giương cánh bay lên. Nếu không phải trông thấy đôi môi nhợt nhạt kia còn tưởng rằng cô chỉ đang ngủ say mà thôi.
Diệp Gia Quân vươn một ngón tay chọc nhẹ vào má Dương Uyển Linh, nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Em đấy thật sự không khiến anh bớt lo được mà.”
Cảm giác da thịt đàn hồi mịn màng truyền đến đầu ngón tay khiến Diệp Gia Quân phát nghiện, nhịn không được chọc thêm mấy cái. Mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân, anh mới tiếc nuối thu tay trở về, nét cười trên mặt biến mất, nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi: “Đi rồi?”
“Đi rồi.” Cao Hoàng Lâm hạ giọng sợ quấy rầy người đang ngủ trên giường, “Hai cô ấy nhờ tôi nhắn có việc phải đi trước, ngày mai sẽ đến thăm Uyển Linh sau.”
Diệp Gia Quân “ừm.” một tiếng. Trong phòng nhất thời trở nên im ắng.
Đối với tính cách kiệm lời của Diệp Gia Quân, Cao Hoàng Lâm tập mãi thành quen, chủ động lên tiếng bắt chuyện: “Lần này Uyển Linh lại bị làm sao nữa vậy?”
Lửa giận khó khăn lắm mới áp chế lại bùng lên dữ dội, Diệp Gia Quân cất giọng âm trầm: “Nhà họ Hồ chuốc thuốc Uyển Linh, ép cô ấy gả cho lão già họ Mã.”
“Mẹ nó. Quá đáng thật sự.” Cao Hoàng Lâm phẫn nộ cất cao giọng, đang muốn nói tiếp lại bị Diệp Gia Quân lườm cho một cái.
Cao Hoàng Lâm hiểu ý, xấu hổ sờ sờ mũi, đè thấp âm lượng: “Uyển Linh dù sao cũng là con cháu nhà họ, sao có thể đối xử với cô ấy như thế? Thật sự mất hết tính người mà.”
Sau đó, Cao Hoàng Quân hơi khựng lại, cả người rơi vào mông lung, “Khoan, hai người không phải đã kết hôn rồi? So về gia thế cậu chỉ có hơn chứ không kém, bộ não nhà họ Hồ bị úng nước hết rồi à? Con rể quý như cậu mà dám chê?”
Diệp Gia Quân nhíu mày không vui trả lời: “Chuyện tôi với Uyển Linh kết hôn chưa công khai ra bên ngoài. Cô ấy với nhà họ Hồ đã cắt đứt quan hệ từ lâu.’
“Hóa ra là vậy.” Cao Hoàng Lâm gật gù sáng tỏ, còn về chuyện vì sao không công khai, Diệp Gia Quân không nói, Cao Hoàng Lâm cũng không hỏi, “Cậu có tính xử lý nhà kia không?”
Diệp Gia Quân hơi nhếch môi, nở nụ cười còn đáng sợ hơn không cười: “Đương nhiên phải tặng bọn họ một món quà gặp mặt hay ho rồi.”
Khi Cao Hoàng Lâm rời khỏi phòng bệnh không lâu, Diệp Gia Quân liền nhận được cuộc gọi từ Bạch Hải, báo cáo với anh về việc đã tra xét xong thân phận lão già họ Mã.
Lão ta tên Mã Văn Bình, chủ của chuỗi nhà hàng khách sạn Điền Lâm. Mà điều quan trọng chuỗi khách sạn đó là cơ ngơi do vợ lão gầy dựng nên, sau khi vợ mất thì lão đứng ra tiếp quản.
Diệp Gia Quân nghe xong lạnh giọng ra lệnh: “Khiến lão ta tán gia bại sản.”
Sau khi dàn xếp xong xuôi, Diệp Gia Quân ném điện thoại lên bàn, tắm rửa qua loa, leo lên giường ôm Dương Uyển Linh chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Uyển Linh tỉnh lại từ trong vòng tay Diệp Gia Quân. Cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể lẳng lặng đưa mắt quan sát xung quanh, vừa nhìn một chút liền nhận ra bản thân đang ở bệnh viện.
“Tỉnh rồi?” Trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói.
Bả vai khẽ run lên, Dương Uyển Linh ngửa mặt, đối diện với đôi mắt đen thẫm không có lấy một tia ngái ngủ, liền đoán Diệp Gia Quân có lẽ đã tỉnh từ sớm. Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cô chột dạ cười lấy lòng: “Anh tỉnh rồi à? Có đói bụng không?”
Diệp Gia Quân không nói gì, buông Dương Uyển Linh ra ngồi dậy.
“Anh giận à?” Dương Uyển Linh cũng ngồi dậy theo, nôn nóng hỏi, đợi một hồi vẫn không thấy Diệp Gia Quân đáp lại. Sợ người đi mất, cô cuống lên, nắm lấy tay anh như một đứa trẻ biết lỗi cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi, em sai rồi. Anh đừng giận em mà.”
Thấy dáng vẻ thành thật kia, Diệp Gia Quân mềm lòng nhưng bên ngoài vẫn lạnh mặt hỏi cô sai ở đâu.
Tròng mắt Dương Uyển Linh đảo quanh, cân nhắc câu từ đáp: “Em không nên nhẹ dạ cả tin.” Tiếp đó nói chắc như đinh đóng cột, “Sau này em sẽ cẩn thận hơn.”
Diệp Gia Quân không mặn không nhạt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng “ừ” nhỏ.
Dương Uyển Linh hối hận muốn chết, rõ ràng đã sớm biết Lưu Mỹ Nga không phải kẻ tốt lành vậy mà vẫn để bà ta thành công mê hoặc cuối cùng rơi vào bẫy. Cô làm ra vẻ mặt đáng thương: “Em thật sự biết sai rồi.”
Diệp Gia Quân làm mặt lạnh, vờ như còn giận: “Anh có việc phải đến công ty, lát nữa chú Thành tới sẽ giúp em xuất viện.”
Nói đoạn, anh trực tiếp muốn xuống giường.
Lần này quả thật Dương Uyển Linh đuối lý, cho nên chỉ đành mặt dày bám lấy Diệp Gia Quân hi vọng anh có thể mau chóng nguôi giận.
Hai bàn tay nhất quyết giữ chặt cánh tay anh không buông, vừa xoắn xuýt vừa bồn chồn thăm dò: “Phải làm sao thì anh mới bớt giận?”
Phần mong chờ nhất cuối cùng đã đến, động tác leo xuống giường của Diệp Gia Quân dừng lại: “Em nghĩ thử xem.”
Dương Uyển Linh mím môi, vẻ mặt rối rắm, thật sự suy nghĩ. Qua một lúc, cô mới dè dặt hỏi nhỏ: “Tối nay, em nấu vài món anh thích ăn nhé?”
Diệp Gia Quân từ chối ngay lập tức: “Không.”
“Vậy…” Sắc mặt Dương Uyển Linh càng thêm rối rắm, vắt kiệt óc vẫn không nghĩ ra cách nào hay hơn.
Diệp Gia Quân nhìn hết nổi đành phải nói toạc ra: “Có thể hôn một cái.”
“Hả?” Dương Uyển Linh sửng sốt sau đó mặt mũi đỏ bừng lắp bắp, “Hôn… hôn một cái.”
Là có thể giải quyết xong sao? Lòng Dương Uyển Linh rối bời, tim đập thình thịch sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực tới nơi.
Diệp Gia Quân hắng giọng, dùng khuôn mặt đứng đắng để nói ra những lời không đứng đắn: “Đúng vậy, chỉ cần hôn một cái là xong.”
Dương Uyển Linh ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, dùng khóe mắt quan sát, cảm thấy anh không giống đang nói đùa. Cô hít sâu một hơi, đè xuống trái tim đang đập loạn, nghiêng đầu chạm nhẹ vào môi anh rồi lập tức tách ra, xấu hổ hỏi bằng giọng điệu muỗi kêu: “Được chưa?”
Diệp Gia Quân đưa tay sờ sờ môi, hồi tưởng lại xúc cảm mềm mềm, ấm ấm. Anh lắc đầu, mặt dày đưa ra điều kiện: “Phải giống anh hôn em.”
Bây giờ không chỉ mặt mà vành tai Dương Uyển Linh cũng ửng đỏ. Cô vừa tức vừa ngượng nhưng vẫn một lần nữa chủ động dán tới, hôn xuống môi Diệp Gia Quân. Lần này không lâm trận bỏ chạy, vài giây sau cô vươn lưỡi thử thăm dò rồi lại vội vàng rụt về.
Cứ thập thò như vậy mấy lần chọc cho lòng Diệp Gia Quân ngứa ngáy. Anh rủ mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người nọ, hàng mi dài cong run rẩy như cánh bướm cọ vào mặt, mắt anh tối dần, từ bị động chuyển thành chủ động, đỡ lấy gáy cô biến nụ hôn thêm sâu.
“Uyển Linh, bọn tớ vào thăm cậu… A… Xin lỗi làm phiền rồi.”
Hai người đang ngồi trên giường giật mình tách ra.
Dương Uyển Linh bối rối giục hai cô bạn đang đứng như trời trồng giữa cửa vào phòng.
Lý Thùy Châu nhìn sắc mặt u ám như đám mây đen của Diệp Gia Quân, lưỡng lự không biết có nên tiến vào hay không.
Vũ Lam Hạ ho khan mấy tiếng kéo tay Lý Thùy Châu: “Hai người cứ tiếp tục… lát nữa bọn tớ lại đến.”
Lý Thùy Châu cười ngượng, gật đầu lia lịa: “Cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi.”