Nước X.
Xe việt dã chậm rãi dừng lại trước lối vào phim trường quay hình.
Dương Uyển Linh vừa bước xuống xe đã cảm nhận ngay bầu không khí trong lành, tươi mát, phút chốc cả thể xác lẫn tinh thần đều căng tràn sức sống.
“Đẹp quá!” Dương Uyển Linh mở to mắt, kinh ngạc cảm thán.
Trước mặt cô là bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, tươi xốp như kẹo bông, chậm chạp trôi nổi. Nắng vàng trải xuống cánh đồng, mỗi cành cây ngọn cỏ đều như tắm trong ánh nắng, tỏa ra vầng hào quang lấp lánh, rực rỡ, trông đẹp đẽ vô cùng.
Dương Uyển Linh vội lấy điện thoại trong túi xách ra, canh góc, chụp liền mấy tấm. Cô muốn lưu giữ khoảnh khắc tươi đẹp này lại. Chụp xong, cô chọn lấy một tấm đẹp nhất gửi cho Diệp Gia Quân, rồi vội vàng gõ chữ: “Nơi này thật đẹp.”
Dương Uyên Linh định bụng cất di động thì phát hiện Diệp Gia Quân đang nhập chữ, làm cô có chút ngoài ý muốn, không khỏi căng thẳng chờ đợi.
Màn hình rất nhanh hiện ra dòng chữ: “Ừm, đẹp lắm.” Sau đó nhảy ra hàng tiếp theo, “Gửi cho anh tấm có mặt em đi.”
Dương Uyển Linh ngẩn ra, rõ ràng vô cùng bối rối nhưng vẫn rất nghe lời, giơ điện thoại lên, nhoẻn miệng cười thật tươi. Tiếp đó, cô hồi hộp ấn gửi đi.
Bên kia, trong phòng hội nghị Tập đoàn Diệp Khang. Điện thoại trên bàn khẽ rung lên, một bàn tay ngay lập tức vươn ra cầm lấy.
Phó giám đốc đang thao thao bất tuyệt, phản xạ có điều kiện, lập tức im bặt.
Diệp Gia Quân mở màn hình, nhấn vào bức ảnh vừa mới được gửi tới. Người trong ảnh có làn da trắng trẻo như ngọc, ngũ quan ngọt ngào, mềm mại hơn mây. Mắt cong thành hình trăng khuyết, môi hồng răng trắng, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng đang trượt trên vai.
Thật đẹp! Môi mỏng bất giác cong lên, Diệp Gia Quân nghĩ vậy tay cũng nhanh chóng gõ chữ gửi đi, chưa dừng lại ở đó, người trước nay luôn chán ghét việc dùng nhãn dán, lại ngoại lệ chọn biểu tượng một hình trái tim gửi đi. Sau đó, anh nhanh chóng lưu ảnh về máy rồi thay ngay thành hình nền điện thoại. Thay xong, anh dịu dùng vuốt ve khuôn mặt người nọ, trông vừa lưu luyến vừa si mê.
Ngoại trừ Bạch Hải đã sớm luyện thành quen, đám người còn lại trong phòng đều trố mắt, há hốc mồm, khϊếp sợ nhìn tổng tài của họ.
Diệp tổng bọn họ, ngàn năm mặt lạnh đang cười sao?
Bên này, Dương Uyển Linh sau khi thấy tin nhắn và hình trái tim kia thì nhoáng cái đỏ mặt, “tim thật” sắp nhảy vọt ra khỏi l*иg ngực luôn rồi.
Diệp Gia Quân đang khen cô sao?
Dương Uyển Linh vội lắc đầu phủ nhận, chắc chắn là khen cảnh đẹp rồi, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều nữa.
Dương Uyển Linh đánh chữ trả lời: “Đúng vậy cảnh thật đẹp, thật thơ mộng hữu tình, ha ha.”
Nhận được tin nhắn, lòng Diệp Gia Quân ngứa ngáy, thầm nghĩ Uyên Linh thật đáng yêu, Uyển Linh thật dễ thương.
Dương Uyển Linh cất di động, dựa theo chỉ dẫn trên tấm bảng treo ở lối vào, chẳng mấy chốc đã tìm thấy tổ ekip. Nhìn mọi người đang bận rộn tới lui chuẩn bị cho buổi quay quảng cáo, cô cảm thấy vô cùng mới mẻ đồng thời cũng khá căng thẳng.
Dương Uyển Linh sốc lại tinh thần, khoác lên người dáng vẻ bình tĩnh, tự tin cần có của người giám sát, cất bước tiến về phía trước.
Trợ lý Tô Vinh nhanh chóng phát hiện ra Dương Uyển Linh, anh ta tươi cười đi đến: “Giám sát Dương.”
Dương Uyển Linh không quen kiểu xưng hô khách sáo này, bèn cười ngại ngùng: “Cứ gọi tôi Uyển Linh là được rồi.”
Tô Vinh cười càng thêm tươi, mức độ thiện cảm đối với Dương Uyển Linh tăng vụt, cảm thấy cô không những xinh đẹp mà còn rất thân thiện: “Được, được, còn tôi là Tô Vinh.”
Dương Uyển Linh mỉm cười gật đầu, thầm ghi nhớ tên anh ta để sau này tiện xưng hô rồi hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa? Lát nữa có thể quay rồi chứ?”
Nhắc đến đây, vẻ mặt hưng phấn của Tô Vinh trở nên ỉu xìu, như đám lửa bùng cháy bị nước lạnh tạt cho lụi tàn, khẽ thở dài: “Chuyện quay phim tạm thời chưa giải quyết đươc…” Anh ta ảo não, một mạch kể lại tình hình.
Dương Uyển Linh nghe xong, trầm mặt nói: “Để tôi qua đó xem. Anh cứ đi làm việc của mình đi. Theo như kế hoạch ban đầu, lát nữa sẽ quay.” Cô nhấn mạnh, “Tuyệt đối không thay đổi.”
“Được.” Tô Vinh rất tò mò muốn biết liệu Dương Uyển Linh sẽ giải quyết “rắc rối” kia như thế nào.
Không nấu ná lâu, Dương Uyển Linh lập tức xoay người rời đi.
Còn chưa đến gần, cô đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh mang đầy khó chịu cất lên:
“Ối trời ơi! Thời tiết quỷ quái gì thế này. Nóng chết mất thôi.”
“Phụt, đây là thứ ghê tởm gì vậy mà dám đem cho tôi uống? Cô chán sống rồi hả?”
“Cô An Mỹ... đây là nước ép… hoa quả đấy ạ!” Giọng người trả lời vô cùng sợ hãi.
“Cô chơi tôi đấy à? Có thấy trời đang nóng không? Đưa thứ đồ nóng như vậy cho tôi uống, muốn tôi bị chết nóng sao?” Ngô An Mỹ tức giận ném ly nước xuống đất.
Nhân viên hậu cần tái mặt, luống cuống giải thích: “Đây...đây...Đã là đồ ướp lạnh rồi ạ.”
Ngô An Mỹ trừng mắt cáu kỉnh: “Tôi nói không phải đồ lạnh thì chính là không phải.”
Nhân viên hậu cần oan ức tiếp lời: “Nhưng…”
Ngô An Mỹ rống lên cắt ngang: “Chỉ một nhận viên hậu cần cỏn con thôi mà dám nhảy vào họng tôi nói. Lá gán cô lớn nhỉ? Không muốn làm việc nữa đúng không? Có tin tôi bảo bọn họ đuổi việc cô không?”
Cô bé nhân viên hậu cần bị dọa cho sợ hãi, lập tức rối rít xin lỗi: “Thành thật xin lỗi cô An Mỹ… tôi đi mua cái khác ngay ạ.”
Ngô An Mỹ hừ lạnh chẳng để lời xin lỗi của cô bé vào mắt, vênh mặt nói với trợ lý đi theo bên người: “Chúng ta về khách sạn thôi, hôm nay tôi không có tâm trạng, không quay nữa.”
Dương Uyển Linh nhìn hết nổi, lạnh lùng đi qua: “Cô An Mỹ à, bây giờ đã hơn năm giờ rồi, mặt trời sắp lặn, thời tiết sẽ mát nhanh thôi. Cô ráng kiên nhẫn đợi thêm một xíu nhé. Hơn nữa, cảnh quay đều là vào buổi tối, sẽ không ảnh hưởng đến ‘tố chất thân thể không chịu được nóng của cô’ đâu.”
Ngô An Mỹ quay phắt lại, khó chịu cao giọng: “Cô là ai mà dám ở đây dạy đời tôi?”
Dương Uyển Linh cười nhưng lòng không cười, giới thiệu thân phận của mình cho đối phương nghe xong rồi từ tốn khuyên: “Thời gian không nhiều chúng ta vẫn nên tranh thủ quay trong hôm nay thôi. Nếu kéo dài tiến độ thì sẽ không tốt cho cả hai bên, điều này tôi tin người thông minh như cô An Mỹ đây, nhất định hiểu rõ.”
Trợ lý đi theo bên cạnh Ngô An Mỹ đương nhiên nghe hiểu lợi hại trong đó, lén lút kéo tay cô ta nhắc nhở. Nhưng cô ta là ai chứ? Từ khi nổi tiếng đến nay, ai không thuận theo cô ta, cô ta sao có thể cam lòng để một người phụ nữ từ đâu chui ra dạy đời, chỉ đông chỉ tây?
Ngô An Mỹ hất tay trợ lý, trừng mắt với Dương Uyển Linh, không chút nhượng bộ nói: “Mặc kệ cô là giám sát hay không giám sát. Hôm nay tôi nói không quay là không quay.”
“Cô…” Dương Uyển Linh trợn mắt, hoàn toàn bị thái độ kiêu căng của Ngô An Mỹ chọc cho tức giận, ngay lúc cô sắp bùng nổ, một giọng nam đột nhiên từ đâu xen vào.
“An Mỹ, tâm can bảo bối của tôi ơi! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Uyển Linh nghiêng đầu, thì thấy ngay một người đàn ông trên năm mươi tuổi, vội vã đi về phía bọn họ đang đứng, rõ ràng đáng tuổi cha chú lại dùng cái giọng điệu như gọi người yêu để gọi, khiến cô không khỏi rùng mình, da gà nổi lên đầy người.
Thái độ hống hách chớp mắt lặn mất tăm, thay thế bằng dáng vẻ yếu ớt, mềm mại. Ngô An Mỹ ôm lấy cánh tay người đàn ông, lắc qua lắc lại, nũng nịu nói bằng chất giọng mà Dương Uyển Linh cho rằng là điệu muốn chảy ra nước: “Đạo diễn à, người ta sắp bị nóng chết rồi. Hay là dời sang ngày mai quay được không?”
Đạo diễn Phó nghe mà muốn nhũn hết cả tim, may thay lý trí vẫn chưa hoàn toàn bị sắc đẹp cắn nuốt hết: “Đại minh tinh của tôi ơi, bây giờ thời tiết nước X đang là mùa hanh khô, ngày mai chắc chắn cũng sẽ nóng như ngày hôm nay thôi, hoặc có khi còn nóng hơn, chi bằng em ráng chịu một chút, anh sẽ đẩy nhanh tiến độ.”
Miệng thì an ủi nhưng móng vuốt không quên “chính sự”, cầm lấy bàn tay trắng nõn của Ngô An Mỹ xoa xoa, nắn nắn, sờ sờ.
Ngô An Mỹ kìm lắm mới không trực tiếp hất bay bàn tay ghê tởm kia ra, tiếp tục diễn đáng thương, chớp chớp mắt yếu ớt nói: “Nhưng hôm nay nóng quá, cứ thế này em say nắng mất. Đạo diễn, hay là ngày mai chúng ta quay nhé? Được không anh? Người ta mệt thật đó.”
Cô ta dùng bàn tay còn lại ôm trán, hé miệng thở dốc, mặt mũi đỏ bừng, vành mắt ươn ướt, đáng thương đến mức khiến người khác vừa mới trông thấy đã chỉ muốn lập tức đứng ra che chở ngay.
Nếu không phải Ngô An Mỹ mắc bệnh ngôi sao thì giờ phút này Dương Uyển Linh đã cho cô ta một tràng pháo tay khen ngợi, vì tài năng diễn xuất tuyệt vời trên một trăm điểm kia.
Phó Thanh Quang tin sái cổ, đau lòng nói: “Được rồi, sức khỏe là quan trọng nhất. Vậy ngày mai chúng ta hẵng quay. Em mau về nghỉ ngơi đi. Nếu qua tối nay còn khó chịu cứ nói anh, đừng ngại phiền, anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không được.” Dương Uyển Linh đứng ra phản đối.
Bấy giờ, Phó Thanh Quang mới phát hiện ra sự tồn tại của Dương Uyển Linh, cau mày hỏi: “Cô là ai?”
ương Uyển Linh mỉm cười tự giới thiệu: “Tôi là Dương Uyển Linh, trưởng ban giám sát cho kế hoạch Bầu trời đêm.”
Phó Thanh Quang nheo mắt, đánh giá Dương Uyển Linh một lượt: “Ồ! Không ngờ trưởng ban giám sát của Diệp Khang lại là một người trẻ đẹp như vậy.”
Ánh mắt suồng sã của Phó Thanh Quang làm Dương Uyển Linh rất khó chịu, khiến cô nhịn không được nhớ lại đoạn kí ức dơ bẩn ngày xưa ở những buổi tiệc xã giao. Trong lúc, cô thất thần lại nghe ông ta mời chào: “Một viên ngọc đẹp như cô Dương đây không nên chỉ dừng chân ở Diệp Khang. Tôi có thể biến cô trong vòng một năm trở nên tỏa sáng. Không biết cô có hứng thú làm diễn viên không?”