Chương 2

Sống ở thành phố nhỏ, đến tuổi kết hôn thì bị ép cưới là chuyện thường. Nhưng Lang Dương Dương thích đàn ông, điều này cậu đã chắc chắn từ nhỏ. Sợ dì hai không thể chấp nhận nên vẫn chưa nói ra. Thấy dì tất bật sắp xếp, lại làm mất thời gian của những cô gái khác, cậu cảm thấy có lỗi.

Thành phố nhỏ không cởi mở với người đồng tính như thành phố lớn, nhưng giấu mãi cũng không phải là cách.

Lang Dương Dương nhìn đi nhìn lại rồi cuối cùng tắt màn hình điện thoại, mở máy tính xem danh sách nguyên liệu cần đặt mua.

Máy sưởi đặt cạnh bàn làm việc, khi được bật, nhiệt độ trong nhà tăng dần, tay chân bắt đầu trở nên ấm áp.

Lang Dương Dương trở về đây được bốn tháng, lúc đó là mùa đông, Trường Khê ẩm ướt lạnh lẽo, cậu không chịu về nhà dì hai, ngủ qua đêm trong căn nhà nhỏ hai tầng xây dựng tự phát này.

Hôm sau cả người lẫn chó đều chảy nước mũi.

Sau đó dọn dẹp từ từ, không biết sửa sang ngoại thất nên chỉ sắp xếp lại bên trong cho đỡ trống trải rồi cố gắng sống đến bây giờ.

Trong khu phố cũ này nhiều nhà đã xây mới, người trẻ chuyển vào các toà nhà chung cư, còn lại chủ yếu là người già và trẻ em, chờ ngày giải tỏa.

Lang Dương Dương lớn lên ở đây, từng bước rời xa rồi lại từng bước trở về.

Xong việc đặt hàng, đã gần trưa, Lang Dương Dương hâm nóng sườn thừa tối qua, xào một món rau, ăn cơm xong lên giường ngủ trưa.

Thức dậy lúc một giờ và ra cửa hàng làm việc.

Tan làm về thì dắt chó đi dạo, rồi mua đồ tạp hoá và nấu ăn, xem TV hoặc thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo.

Gần như mỗi ngày đều như vậy.

Không giao du, cũng chẳng cần giao du.

Trường Khê là thành phố bán du lịch, bây giờ là trái mùa, kinh doanh ở mức trung bình. Đến ba giờ chiều, quán chỉ có hai bàn khách, phần lớn là người đến chụp ảnh.

Lang Dương Dương ở phòng nướng thử nguyên liệu mới nhận, mua ba loại khoai môn khác nhau, bảng trưng bày bên cạnh bàn đầy những mẩu giấy ghi chú về các loại khoai môn khác nhau có vị như thế nào, mức độ ngọt thích hợp và cách chế biến phù hợp, mỗi lần thay đổi đều được khoanh tròn bằng bút đỏ.

Lang Dương Dương đổi nghề giữa chừng để trở thành một đầu bếp tráng miệng, cậu thích ăn và cũng có niềm đam mê, nghiên cứu sản phẩm mới với cậu là một niềm vui.

"Anh Lang Dương." Du Du chạy tới, đứng bên ngoài bàn nấu ăn và gọi cậu.

"Ừ, sao thế?"

Du Du: "Không có gì, rảnh rỗi qua xem anh làm món tráng miệng."

Lang Dương Dương cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu khuấy đều khối khoai môn đã hấp chín.

Máy xay sinh tố và máy trộn đều đã dùng rồi, lần này thử đánh thủ công, một số nguyên liệu giữ lại một chút hạt sẽ tạo hương vị tốt hơn.

"Anh Lang Dương, sao anh mặc đồng phục bếp trông như đang làm việc ở nhà hàng Michelin, còn em mặc trông như nhân viên thời vụ ở căng-tin đại học ấy."

Lang Dương Dương cười, không nói gì.

Du Du tiếp tục lảm nhảm.

"Tuy nhiên, cái tạp dề pha chế cà phê anh mua cho em đẹp lắm."

"Tuần trước em mua cà phê nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được hàng, tức chết đi được."

"Em có thể thử cái này không?"

...

Thời gian gần đây họ quen với cách ứng xử như thế này, ngươi nói chuyện của ngươi, ta làm việc của ta.

Chiều tối có một nhóm học sinh đến, dì hai cũng tới.

Lang Dương Dương cho dì thử bánh cuộn ngàn lớp nhân khoai môn và bánh đại phúc mới làm.

"Ừm, ngon quá, cái này ngon, không béo ngậy." Dì hai gật đầu, mái tóc xoăn ngắn lắc lư duang duang rất thú vị.

Lang Dương Dương: "Cái này dùng khoai môn Lipu giã thủ công ạ."

Dì hai: "Dương Dương, con có thêm cô gái dì giới thiệu chưa?"

"Chưa." Lang Dương Dương vô thức chuyển ánh mắt sang món tráng miệng để trốn thoát.

"Không thích à? Dì thấy trông ảnh cũng đẹp, lại còn là giáo viên nữa, cha mẹ cũng đều là công chức, vì vậy cô ấy chọn điều kiện này theo ý muốn."

Lang Dương Dương ngước mắt nhìn dì hai, mỉm cười.

Dì hai: "Nhưng cô ấy có điều kiện tốt nên cũng kén chọn, không phải ai cũng vừa mắt. Sau khi nghe về học vấn của con và xem ảnh, cô ấy mới đồng ý nói chuyện thử."

Lang Dương Dương cúi đầu, nắm tách trà còn ấm trong tay, "Dì, con... "

"Cứ nói chuyện thử xem có phải là không thích không nào, nếu thật sự không hợp dì sẽ giới thiệu người khác, không ép con đâu." Dì hai rất bao dung với Lang Dương Dương.

Đứa trẻ này sống cực khổ, giới thiệu bạn gái là vì muốn cậu có gia đình, chứ không phải để làm khó cậu.

Bà ấy vẫn nhớ cách đây vài năm, gọi điện chúc Tết, nói giá như cậu về đón Tết thì tốt biết mấy.

Dường như cậu ấy đã uống rượu, Lang Dương Dương thường nói chuyện rất lịch sự và xa cách nhưng lần đó cậu nghẹn ngào "Giá có nhà, mỗi năm con sẽ về.”

Thấy Lang Dương Dương im lặng, dì hai mềm lòng: "Thôi, không muốn trò chuyện thì thôi, dì sẽ tìm một cô gái khác cho con. Điều kiện của con cũng tốt mà, lo gì không kiếm được cô gái phù hợp?"

"Không." Lang Dương Dương ngước lên, ngón tay siết chặt tách trà hơi trắng bệch.

"Dì, đừng tìm."

Dì hai mím môi và muốn thuyết phục thêm một lần nữa.

Lang Dương Dương cuối cùng cũng lấy hết can đảm, thì thầm: "Thực ra... con không thích con gái."

Dì nhướng mày, ban đầu không hiểu, "Vậy con thích, thích lái máy bay? Chị cũng được, giỏi chăm sóc mọi người."

"Không phải." Lang Dương Dương cúi mặt: "Con thích đàn ông, nên không định lấy vợ."

Tác giả có lời muốn nói:

Các bạn yêu quý! Tác phẩm này sẽ có phần xây dựng chậm hơn, có thể sẽ có nhiều mô tả về ẩm thực và cảnh đẹp, vì một nhân vật mở trang trại và một nhân vật mở cửa hàng tráng miệng nên sẽ khó tránh việc này.

Rồi là chuyện cũ rích, tác giả viết về một giai đoạn nhất định trong cuộc đời các nhân vật. Họ có quá khứ tạo nên tính cách, không hoàn hảo, có khuyết điểm, sẽ có những đấu tranh và mâu thuẫn, dù là tình cảm hay sự nghiệp, tất cả đều cần trưởng thành.