Chương 52: Đền tội (tiếp theo)

Ông nhìn xung quanh.

“Mày cũng gan dạ lắm dám một mình đến đây.”

Lục Tử Ngôn từ từ bước về phía ông ta.

“Có gì không dám. Cảm giác mất tất cả thú vị không?”

“Haha… Louis Lục! Do tao quá xem thường mày. Nhưng… Nếu mày chết đi mọi chuyện sẽ khác.”

Lục Tử Ngôn nhếch nhẹ môi.

“Xem ông có đủ bản lĩnh không.”

Cả hai đánh nhau một trận.

Lục Tôn từng là một võ sư nên ra tay hẳn sẽ rất tàn nhẫn.

Nhưng Lục Tử Ngôn cũng không phải dạng dễ bị ức hϊếp.

Hai người đánh nhau một trận không ai hơn ai.

Lúc này, Tô Khuynh mới ổn định lại nhịp thở.

Bà không ngờ con trai mình lại đến lúc này. Thì ra, bà suy nghĩ cái gì anh đều biết.

Là bà nợ con trai mình. Dù là muộn màng nhưng… Louis! Cám ơn con vẫn xem mẹ là mẹ của con.

Để ý đến Lục Tôn đang ở mép ngoài sân thượng. Nhân cơ hội ông ta không chú ý đến mình. Bà lao đến…

Khoảnh khắc đó, bà lại nhếch môi.

“Mày đừng hòng động vào con tao. Tao muốn mày cùng chết.”

Lục Tử Ngôn nhận ra ý định của bà thì đã quá muộn.

Lục Tôn không kịp phản ứng liền bị bà kéo theo. Cả hai cùng rơi từ trên sân thượng xuống.

Lục Tử Ngôn bắt được tay bà.

“Mẹ cố gắng lên. Đừng buông tay.”

Lục Tôn ôm chặt lấy chân bà với hy vọng mong manh. Nếu rơi xuống từ vị trí này chỉ có con đường chết.

Với sức của một mình anh hoàn toàn không thể kéo hai người lên được. Anh trấn an bà.

“Mẹ cố thêm một chút nữa. Sẽ có người đến.”

Tô Khuynh thật sự rất mệt mỏi, bà mấp máy môi.

“Louis! Tạm biệt.”

Bà đưa tay lên gỡ lấy tay anh.

“Đừng mà!”

Bà muốn Lục Tôn phải chết. Chỉ như vậy, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Tội của bà không đáng để tha thứ, xem như đó cũng là tự giải thoát chính mình.

Tần Tề cùng vài nữa đến nơi nhưng chỉ thấy một mình Lục Tử Ngôn. Anh ta đi đến. Vừa mở lời liền khựng lại.

“Hai người họ…”

Phía dưới âm thanh còi xe cứu thương, cảnh sát vô cùng chói tai. Giờ phút này, anh ta mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta vỗ lên vai Lục Tử Ngôn.

“Chuyện này không liên quan đến cậu. Họ tự làm tự chịu.”

Lục Tử Ngôn không lên tiếng. Anh đứng thẳng người dậy.

Tần Tề vội lên tiếng sợ rằng anh nghĩ không thông.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Đón vợ tôi.”

“…” Tần Tề. Xem như tôi lo xa đi.

[…]

Sự việc ngày hôm ấy từ từ xưng lắng xuống. Bằng chứng phạm tội của ông ta đã quá rõ ràng. Họ nói ông ta sợ tội mà tự sát. Còn Tô Khuynh vì tình sinh hận mới có kết cục như ngày hôm nay.

Còn riêng Lục Triều sau khi biết mình không có huyết thống gì với Lục gia rất xấu hổ rồi bỏ đi.

Lục Tử Ngôn cũng không gây khó dễ gì với anh ta. Vì con người Lục Triều chỉ có cái miệng ngoài ra chưa làm hại đến ai. Tai nạn của anh ngày trước… Giờ cũng không còn quan trọng nữa. Cũng có thể nhờ như vậy, anh mới có thể gặp được người con gái anh yêu nhất.

Đồng Tịch sau khi biết thì rất giận. Nhưng thấy anh bình bình an an đứng trước mặt mình cơn giận cũng bay mất.

Lâm Anh ngồi bên cạnh im lặng cứ như sợ Đồng Tịch sẽ chú ý đến mình vậy.

Bất ngờ gặp Đồng Tịch là thật nhưng sau đó, Lục Tử Ngôn đã kêu Lâm Anh giữ chân cô lại. Vì anh có việc cần làm, sợ một mình cô sẽ suy nghĩ lung tung.

Đồng Tịch nhìn thời gian trên điện thoại. Không một cuộc gọi hay tin nhắn từ Lục Tử Ngôn. Anh sẽ không bao giờ như vậy, chẳng lẽ… Cô nhìn Lâm Anh.

Vừa nâng mắt lên cô bạn liền giật bắn người.

“Cậu, cậu nhìn tớ như vậy là sao? Chuyện của tớ đã nói rõ cho cậu biết rồi còn gì.”

Lâm Anh cười cười bật tivi lên.

“Xem tin giải trí nha, có một số…”

Vừa bật lên đã nghe âm thanh khiến Lâm Anh khựng lại.

[Phó chủ tịch tập đoàn Lục Thị vì yêu sinh hận nguyện cùng chết với người mình yêu.]

“Đừng động.”

Đồng Tịch nhíu mày.

Tiếp theo đó là thông tin về vụ án mạng đêm qua. Mà người trong tin tức đó lại là Tô Khuynh và Lục Tôn. Kèm theo đó, cô thấy Lục Tử Ngôn bước ra khỏi dòng người.

Tâm trạng cô rối bời.

“Tử Ngôn!”

Cô đứng dậy bước nhanh ra cửa muốn đi tìm anh. Xảy ra chuyện lớn như vậy à mình không hay biết gì.

Lâm Anh cũng đứng dậy muốn giữ cô lại nhưng không kịp.

Cửa vừa mở ra, cô đã nhìn thấy anh.

Cô ôm chầm lấy anh.

“Ông xã! Em rất sợ…”

Anh ôm lấy cô giọng dịu dàng.

“Ngoan! Anh ở đây. Đừng sợ.”

Lâm Anh khựng lại. Nhìn họ thật sự khiến người ta ngưỡng mộ. Khởi đầu không phải vì yêu nhưng quãng đời còn lại đều là vì nhau.

Đồng Tịch bỗng ngẩng mặt lên, lùi lại.

“Đánh chết anh! Anh lại lừa em. Lục Tử Ngôn xấu xa.”

“A…” Lục Tử Ngôn hít một ngụm khí lạnh vì đau.

Đồng Tịch khựng lại.

“Anh làm sao vậy? Để em xem.”

Cô vội vàng cởi cúc áo sơ-mi của anh.

Lục Tử Ngôn giữ lại.

“Ở đây không tiện. Chúng ta về nhà nhé.”

Đồng Tịch gật đầu.

“…” Lâm Anh. Tôi không thấy gì đâu nha.

Lục Tử Ngôn nắm lấy tay cô, hôn lên. Anh nâng mắt.

“Cám ơn em đã bầu bạn với Tịch Nhi.”

Lâm Anh gãi gãi đầu.

“Không có gì. Đó là chuyện nên làm.”

Trời ơi! Sao này hai người là ông bà chủ của tôi luôn đấy. Nhưng Lâm Anh nào dám nói ra.

Rời khỏi khách sạn.

Đồng Tịch lại nhìn anh.

“Anh biết chuyện của hai người họ khi nào? Sao em không biết gì cả.”

“Em rất ngốc!”

Anh gõ nhẹ vào trán cô cưng chiều.

“…” Đồng Tịch.

Nhưng giờ cũng không phải lúc trách móc hay tra hỏi lung tung. Cô quay lại vấn đề chính.

“Tử Ngôn! Mẹ anh…”

“Em đã nhìn thấy đúng không.”

Đồng Tịch gật đầu.

[…]

Anh kể lại cho cô nghe mọi chuyện.

Lúc này, cô chỉ biết im lặng. Chắc hẳn anh rất đau lòng.

“Vậy còn Lục Triều thì sao?”

“Mọi chuyện đến đây xem như kết thúc. Dù sao cậu ta cũng không phải loại người như Lục Tôn. Trả cậu ta về với cuộc sống thực của mình. Để cậu ta có thể làm lại từ đầu, tốt hơn.”

Đồng Tịch mỉm cười, siết chặt tay anh.

Cám ơn ông trời đã ban cho con người chồng tốt như vậy.