Chương 13: Vừa ấm áp lại vừa bá đạo

Một ngày dài cuối cùng cũng trôi qua. Hà Duy cùng Tô An Kiều là đối tác mới của công ty cô đang làm. Chắc chắn sau này, mọi thứ sẽ không dễ dàng. Tuy nhiên, cô tuyệt đối không bỏ cuộc. Thời buổi bây giờ tìm kiếm một công việc đã khó. Cố gắng gạt qua khó chịu trong lòng, cô cầm túi xách bước ra ngoài.

Trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn.

Tí tách! Tí tách!

"Mình không mang ô phải làm sao đây." Cô lẩm bẩm.

Nhìn thời gian cũng không còn sớm. Cô lấy chiếc túi xách che trên đỉnh đầu chuẩn bị tư thế chạy.

Một chiếc xe màu đen đỗ lại trước mặt cô.

Đồng Tịch khựng lại nhưng khi cửa vừa mở cô hơi bất ngờ.

"Vào đi!"

Cô gật gật đầu, ngồi vào trong.

"Sao anh đến đây?"

"Em không mang ô. Tôi không yên tâm để em về nhà một mình giờ này."

Anh biết tính tiết kiệm của Đồng Tịch tất nhiên sẽ dầm mưa trở về nhà.

"Tôi có thể đón xe mà."

Anh cong môi, cũng không vạch trần lời nói dối của cô.

"Ừm!"

Đồng Tịch cúi đầu, bặm môi. Một lúc sau nhỏ giọng hỏi.

"Anh gọi xe hết bao nhiêu tiền?"

"Không đắt."

"Vậy... Là bao nhiêu?"

"Cô gái ngốc. Tôi vẫn có khả năng trả tiền thuê xe."

"Tôi không có ý đó mà." Đồng Tịch vội vàng xua tay. Sợ anh sẽ nghĩ cô xem thường anh.

"Ừm!"

Vẫn là câu đó. Đồng Tịch nhiều lúc cảm thấy đối với mình anh đã nói rất nhiều rồi. Thời gian qua, cô thấy trong từ điển của anh là "ừm, hửm, không tệ..." Đơn giản chỉ một, hai từ.

Lục Tử Ngôn nhìn gương mặt đầy biểu cảm của cô vợ mình chỉ biết cười trừ.

"..." Đồng Tịch lại chột dạ. Chẳng lẽ nghĩ như vậy anh cũng biết sao. Nụ cười này là ý gì đây?

Chiếc xe cuối cùng cũng về đến nhà.

Tài xế giúp hai người rồi mới lái xe rời đi.

Cô đẩy anh vào trong. Tuy mưa rất lạnh nhưng giờ cô chỉ cảm thấy ấm áp. Như ánh nắng dịu dàng buổi sáng len lõi vào trong từng tế bào.

Giọng anh trầm ấm khẽ vang lên.

"Em vào tắm trước đi."

"Vâng!"

Cô chạy vào trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Ngâm mình trong làn nước ấm, cô nhắm mắt nhớ lại những chuyện trước kia.

Cô nhớ có lần mưa lớn khi ở cạnh Hà Duy. Cô ở lại tăng ca, giúp anh ta hoàn thành bản thảo để kí kết hợp đồng quan trọng. Đến khi nhìn thời gian đã hơn hai mươi hai giờ.

Nhớ lại:

"Anh đến chưa? Em đang đợi ở cửa."

Bên kia anh ta đã ngà ngà say. Và âm thanh đinh tai nhức óc cứ vọng ra từ chiếc điện thoại.

[Em tự bắt xe về nhà đi. Anh đang bận tiếp khách.]

Cô vừa muốn nói thêm gì đó anh ta đã gác máy.

Cô nhìn đường phố vắng lặng. Giờ này làm sao bắt được xe. Thở dài, cô lấy túi xách che trên đỉnh đầu hoà vào màn mưa.

Ngày hôm sau, cô sốt mê man do dầm mưa quá lâu. Lúc đó, anh ta không hề hỏi thăm hay quan tâm mà lại cáu gắt với cô.

"Em đã bao nhiêu tuổi rồi không biết tự chăm sóc bản thân còn làm phiền đến người khác. Hợp đồng lại chẳng ra đâu. Xém chút nữa là không kí kết được hợp đồng. Em có thể chịu trách nhiệm được không hả?"

[...]

Càng nghĩ đến, cô lại càng thấy nhói lên. Hoá ra, cô từng ngu xuẩn như vậy?

Rồi một người xa lạ, trở thành chồng. Tuy anh đi lại bất tiện nhưng vẫn gọi xe tự mình đến đón cô lúc trời mưa gió.

"Ngâm bao nhiêu đủ rồi. Lâu quá không tốt đâu."

Giọng nói trầm ấm phía sau cánh cửa làm cô bừng tỉnh thoát khỏi cảm xúc của mình.

"Tôi ra ngay đây."

Nhưng có một điều giờ cô mới nhớ. Vội vàng nên mình đã quên mất không mang quần áo vào. Cô lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người, ló đầu ra nhìn. Không thấy Lục Tử Ngôn liền thở phào bước ra.

Chưa kịp lấy quần áo thì khựng lại bởi qua chiếc gương nhỏ phía trước. Hình ảnh Lục Tử Ngôn đang ở phía sau cô. Nuốt nước bọt, cả người cô bắt đầu nóng rực ánh lên màu hồng nhạt vì xấu hổ.

Tiếng mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn cũng không hề có dấu hiệu dừng lại.

"Đứng ngây ra đó làm gì?"

"Tôi... Tôi quên lấy quần áo."

"Đây à."

Đồng Tịch dây dây mũi chân vào nhau, đưa tay ra sau để lấy nó cũng không dám quay lại.

Lục Tử Ngôn cong môi thuận lợi nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình. Vì lưng cô đưa về phía anh nên khi ngồi xuống vô cùng thuận lợi.

Cả người cô cứng đờ.

Anh cúi xuống lướt nhẹ qua vành tai cô. Có thể là hôn hoặc là vô tình va phải.

"Em xấu hổ như vậy hửm?"

"Tôi, tôi chưa mặc quần áo."

"Tôi biết."

"..." Đồng Tịch càng xấu hổ lợi hại hơn. Anh biết sao ôm tôi như vậy.

Lục Tử Ngôn hôn lên bờ vai gầy.

"Em thật thơm."

"Tôi, tôi, anh, anh..." Cô lắp bắp không thể nói câu nào hoàn chỉnh. Ý anh là sao? Có phải anh muốn... Quá nhanh rồi không?

Giọng cười trầm ấm càng sâu hơn.

"Em nghĩ sao?"

"Nghĩ, nghĩ cái gì. Chúng ta, cái đó... Tôi, tôi..."

"Đùa thôi, em thay quần áo. Tôi đi tắm."

Anh nới lỏng tay ra.

Đồng Tịch vội vàng đứng dậy cầm quần áo chạy vào trong.

Lục Tử Ngôn thở dài. Anh cũng là đàn ông mà. Sinh lí bình thường thôi.

Đồng Tịch nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương.

Vừa rồi dù là qua lớp vải cô cũng cảm nhận được sự thay đổi phía dưới mông mình. Rất nóng... Đồng Tịch mày nghĩ cái gì vậy.

Cuối cùng, cô cũng bước ra khỏi phòng tắm. Cô mặc chiếc váy ngủ màu đen hai dây, cổ chữ V.

Lục Tử Ngôn nhìn Đồng Tịch. Cô vợ này muốn anh chịu thêm bao nhiêu dày vò đây.

Cô cũng nhìn anh. Nhưng rất nhanh đã trèo lên giường đắp chăn kín người vờ như ngủ.

Anh lắc đầu, đẩy xe vào trong phòng tắm.

Nghe tiếng nước vang lên, cô mới xoay người lại nhìn về phía cửa.

Không biết anh có ổn không.

Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng nước vẫn còn vang lên.

Cô nhíu mày ngồi dậy. Hay là anh lại phát bệnh rồi ngất ở trong đó. Nghĩ đến ngày hôm đó cô càng lo lắng không yên. Vội vàng bước xuống giường, cô mở cửa.

"Lục..."

Cô vội dời đi ánh mắt, xoay người lại đưa lưng về phía anh. Trời ơi! Ước gì có cái lỗ ngay tại đây để cô chui xuống.

"Ngại cái gì. Sớm muộn gì em cũng thấy thôi."

"..." Đồng Tịch.

Rất cố gắng cô mới có thể tìm lại giọng nói của mình.

"Tôi không cố ý vào đâu. Thấy lâu quá anh chưa ra nên tôi sợ... Nên mới... Tôi không thấy gì cả."

Không nghe tiếng anh cô lại bồi thêm.

"Thật sự, tôi chưa nhìn thấy gì."

"Ừm!"

"..." Đồng Tịch. Phải làm sao đây. Ra ngoài hay là giúp anh mặc quần áo đây.

Một phen đấu tranh, cuối cùng cô cũng xoay người lại.

"Để, tôi giúp, anh mặc quần áo."

Lục Tử Ngôn thích thú nhìn cô cũng không từ chối. Còn thản nhiên gật đầu.

"..." Đồng Tịch. Là ai đang tra tấn ai đây? Mẹ nó! Cơ thể hoàn mĩ là đây chứ đâu. Thật sự khiến người ta muốn phạm tội mà.

TruyenHD

TruyenHD