Lúc Chúc Hồi Mục tỉnh lại thì đã là buổi chiều, mùa thức ăn dưới lầu kịch liệt bay lên phòng. Cậu ta sống dở chết dở nằm lỳ ở trên giường, hơi hé mắt nhìn sơ xuống cơ thể của mình —— chỉ cần chỗ nào là da, cũng sẽ hiện lên hết các vết tích xanh tím, cả cổ tay cũng hằn lên rõ ràng dấu tay.
Trên xương cổ tay còn có dấu vết nho nhỏ như dâu tây rất là ám muội, còn trên cổ thì khỏi cần nói, dâu tây thi nhau mọc hàng loạt.
Chúc Hồi Mục vốn dĩ da trắng, trên người có một chút dấu sẽ rất lâu hết. Cậu cuộn tròn ngón tay, bày ra bộ dạng bệnh tật triền miên đem mặt giấu vào gối, tức giận đến nỗi hai vai run run. Nửa ngày sau mới có thể cẩn thận cố gắng bò lên mặc quần áo.
Hiện tại chỉ cần hoạt động mạnh một chút, cậu ta sẽ như bộ xương khô lập tức tan vỡ.
Dưới lầu Trần Túc Khởi ngồi ở trên ghế sa lon, đứng bên cạnh là Lương Lương, cả hai đang bàn gì đó. Trần Túc Khởi từ đầu đến giờ chưa nói một lời, chỉ có duy nhất Lương Lương đang báo cáo.
Chờ cho đến khi hắn nói xong, Trần Túc Khởi mới ngẩng đầu hỏi: "Ai tung tin, tra ra được chưa?"
Lương Lương: "Tra ra được rồi Trần tổng."
Trần Túc Khởi mặt không hề cảm xúc, đứng dậy đi tới bàn ăn bên cạnh, giơ tay thành cái quạt, quạt liên tiếp vào người, hiện tại hắn bực đến nỗi sắp bốc khói.
"Nói." Hắn cũng không thèm quay đầu lại.
Lương Lương vẻ mặt đau khổ, không hé răng. Một phút sau không nhận được hồi âm, Trần Túc Khởi cứ tiếp tục quạt không ngừng, nghi hoặc quay đầu lại, "Làm sao?"
"Không báo được."
"Hả?"
"Trần tổng, " Lương Lương mặt khổ hơn, ấp a ấp úng nói rằng: "Blogger thật sự không bịa đặt, thỏa thuận ly hôn... Đúng là hai người ký, không sai." Mắt thấy Trần Túc Khởi sắc mặt càng ngày càng nguội lạnh, không biết hắn là đang đối với hành vi của paparazi không hài lòng, hay đơn giản là không muốn nghe thấy chữ ly hôn, tốc độ nói của Lương Lương lập tức nhanh hơn, "Anh Mục là diễn viên, trong cái giới này bị paparazi ngồi xổm canh me là bình thường, huống hồ anh ấy hot đến như vậy... Cho nên cùng lắm chỉ có thể nhắc nhở. Không phải họ còn nói chúng ta cũng không dễ gì bị tóm được hay sao?"
"Ai là 'chúng ta' với cậu?" lông mày Trần Túc Khởi dựng lên.
Lương Lương vả lên miệng mình, gật đầu đổi giọng, "Trần Tổng và anh Mục."
"Nhưng mà... " Lương Lương còn nói: "Tôi cũng lần đầu mới biết đến, cư dân mạng lại cực kì quan tâm đời sống tình cảm của anh và anh Mục nha, hot search tôi đã dùng tiền ém xuống hơn hai lần rồi, mà giờ vẫn cứ on top."
"..."
Trần Túc Khởi dừng tay lại không tiếp tục quạt nữa.
Việc này hắn cũng lần đầu biết đến!
Lúc trước bởi vì đem vợ yêu của mình bảo vệ quá tốt, lướt hết internet cũng không kiếm ra một topic về họ để thảo luận nên Chúc Hồi Mục và hắn không thể nào xem được bình luận của cư dân mạng, cơ bản là không biết lúc bọn họ kết hôn lại có nhiều người vào chế giễu đến vậy!
Ngược lại hiện tại trên weibo, chiều gió đã hoàn toàn đổi thành "Chúc Hồi Mục và cuộc hôn nhân đỗ vỡ", "Trần Túc Khởi năm đó kết hôn là vì dòng họ, hiện tại rốt cục ly hôn", "Chắc chắn hai người đã mỗi người đi một ngả, cả đời không qua lại với nhau, thực sự là tin tức có thật buồn cười nhất cả năm".
"Cậu đi..."
"Trần Túc Khởi!" Âm thanh vừa phát ra, Trần Túc Khởi liền ngưng lại lời sắp nói với Lương Lương, thoáng chốc ngẩng đầu đến xem. Chỉ thấy Chúc Hồi Mục bám vào hàng rào hành lang, sau đó hắn nhìn nhanh xuống phía dưới kiểm tra thân thể cậu ta.
Trần Túc Khởi chỉ vào điện thoại nói, "Vừa ly hôn với tôi đã đi rêu rao cho cả thế giới biết! Không phải năm đó là em theo đuổi tôi sao?"
"... Cũng đúng, " Chúc Hồi Mục tức giận nhìn hắn, "Năm đó anh quen tôi, mọi người chỉ biết anh vì họ tôi hiếm mới làm vậy, hiện tại chắc mọi người đang mong chờ bộ dạng chán nản của tôi để cười cho hả dạ chứ gì."
Cậu ta hoàn toàn đã quên cái cuộc hôn nhân này rốt cục là ai không muốn ai.
Trần Túc Khởi khẽ mím môi, bắt đầu nhếch miệng giả cười, không đáp lại lời lên án của Chúc Hồi Mục, chỉ hỏi thăm một chút, "Ôi, bà xã tỉnh rồi sao?"
"..."
Chúc Hồi Mục trừng hắn.
Trần Túc Khởi dùng bóng lưng hướng phía Lương Lương phất phất tay, "Trước tiên cứ như vậy đi rồi tôi đến xử lý. Cậu đi đi, đóng cửa lại."
Mãi đến tận lúc Lương Lương đã biến mất khỏi tầm mắt của người bên trong, Chúc Hồi Mục vẫn đứng ở trên lầu nhìn từ trên cao xuống tức giận với Trần Túc Khởi.
Trần Túc Khởi lại tiếp tục nâng tay lên quạt vào mặt mấy cái, hắn nói: "Nhanh xuống đây ăn cơm, đừng ép tôi đi lên ăn em."
Dứt lời, bụng củavChúc Hồi Mục lại bắt đầu hăng hái, so với tối hôm qua kêu còn to hơn. Sau năm phút, rửa mặt xong, Chúc Hồi Mục ngồi xuống trước bàn cơm, không khách khí chút nào cầm đũa lên.
"Anh sao còn đợi ở chỗ này?" Chúc Hồi Mục vừa xới cơm vào miệng vừa hỏi hắn.
Lần này diễn thực sự là một lần lại một lần mà cứ đuổi hắn. Trần Túc Khởi trán nổi đầy gân xanh, hắn vốn đang cười liền ngưng bặc, tức giận nói: "Em ở đây, tôi không ở đây thì ở đâu."
Chúc Hồi Mục thả chén cơm xuống, cau mày, "Chúng ta đã ly hôn. Hiện tại tôi tự do."
Trần Túc Khởi cũng thả chén cơm xuống, nói: "Kệ em, ly hôn thì cũng có thể tái hôn."
"Tôi không muốn tái hôn với anh."
"Không muốn?" Trần Túc Khởi cười lạnh, khinh thường làm cho cậu ta chấp nhận hiện thực, "Ngày hôm qua tôi cũng đã nhắc nhở em, chồng và mẹ em còn đang bị vứt làm công ở Bắc Băng Dương kìa. Ba em thì nợ tiền tôi, hiện tại em thay ông ta trả nợ biết không? Em muốn đi? Trả hết tiền đây"
Trong kịch bản có khúc này à? —— rõ ràng là phát sinh thêm. Nhưng lúc này Chúc Hồi Mục đều tin răm rắp, cậu không nghi ngờ ông bà ba mẹ trong lời hắn nói rốt cục là ai, nghe vậy cơm trong miệng cũng nuốt không trôi, khô cằn hỏi: "Nợ anh bao nhiêu tiền?"
"Hừ, " Trần Túc Khởi xem thường hừ một tiếng, giở ra giọng điệu mỉa mai biết chắc người kia không trả nổi, "5 đồng nhị mao."
Chúc Hồi Mục nổi giận, "Anh nghĩ tôi không trả nổi 5 đồng nhị mao?!"
Khi còn bé, Chúc Hồi Mục cũng đã từng có thời gian phát sinh tình huống như thế này. Người lớn trong nhà và Trần Túc Khởi quá nuông chiều, nên đã hai lần Chúc Hồi Mục rơi vào thế giới của chính mình, không thoát ra được. Cuối cùng, mỗi một lần đều là Trần Túc Khởi chủ động dẫn Chúc Hồi Mục vào một câu chuyện khác, làm cho cậu ta chủ động mở miệng nói chuyện, tiến vào một cái cốt truyện khác mà Trần Túc Khởi vẽ ra.
Sau đó chờ cậu ta phục hồi tinh thần lại, Chúc Hồi Mục sẽ lại cùng Trần Túc Khởi cười haha.
Cho nên trên thế giới này, sẽ không một ai khác hiểu rõ Chúc Hồi Mục hơn ngoài Trần Túc Khởi.
Hắn đã sớm sinh ra thói quen dẫn dắt Chúc Hồi Mục đi vào "cạm bẫy" của mình.
"Hừ, xem thường 5 đồng nhị mao à, em cho rằng 5 đồng nhị mao là bao nhiêu?!" Trần Túc Khởi gương mặt nghiêm túc, làm như có thật, nói: "Thậm chí từng ấy tiền còn có thể mua được một kho đạn nguyên tử trực tiếp nổ tung Nhật Bản! Hiểu không?"
"..." Chúc Hồi Mục hoài nghi nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Thật không?"
Trần Túc Khởi càng nghiêm túc, "Hừ hừ."
Chúc Hồi Mục rơi vào trầm tư, tỉ mỉ tự mình tính toán, một vở diễn có thể kiếm bao nhiêu tiền. Hợp đồng diễn xuất cậu ký trước giờ đều là dùng "vạn"... Năm đồng nhị mao rốt cuộc là cái gì đơn vị khỉ gió gì?
Bất quá nhắc đến đóng phim, cậu hình như mấy ngày rồi chưa có tới đoàn phim —— phim truyền hình đang quay hình như còn chưa đóng xong.
Vốn dĩ là lần này là không nên trở về, thế nhưng bộ phim truyền hình này nữ thứ cùng nam 8 xảy ra chuyện gì đó, đấu nhau, huyên náo đến gà bay chó sủa. Bộ phim đã tiến hành được một nửa, lúc này thay người, hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt, hơn nữa phần diễn của nữ thứ rất trọng yếu, cũng không thể thiếu.
Đạo diễn cũng không nghĩ rằng hắn sẽ gặp phải việc này, nữ thứ cùng nam 8 đều nghỉ việc, mỗi một ngày trôi qua đều là tổn thất —— mà hai vai kia đều là tư bản nhét vào.
Fan không biết nhưng mà người trong cuộc ai ai cũng rõ, Chúc Hồi Mục thường ngày ghét nhất là tư bản nhét người của mình vào đoàn phim. Cho nên mặc dù là vợ của Trần Túc Khởi, nhưng chưa bao giờ cậu để cho hắn nhúng tay vào công việc của mình.
Lần này tư bản nhét người vào là do bên đó nghe ngóng được nữ thứ có đất diễn cùng nam chính nên dự định cọ nhiệt một chút. Thông tin này Chúc Hồi Mục sau khi vào đến đoàn phim mới biết.
Hợp đồng thì đã ký, tuy rằng chán ghét, nhưng mà chuyện như vậy trong giới thực sự thấy quá nhiều. Chúc Hồi Mục mới không ngu bởi vì một người không quen biết mà đi bồi thường phí vi phạm hợp đồng.
Cho nên cậu ta liền cắn răng diễn vai này.
Nữ thứ cùng nam 8 nháo lên, đạo diễn không xử lý ổn thỏa, liền để cho Chúc Hồi Mục về trước, hứa rằng muộn nhất một tháng sẽ giải quyết mọi thứ êm xuôi.
"Vậy thì tôi lấy thù lao đóng phim trả nợ lại cho anh" Chúc Hồi Mục mang trên mặt chút buồn bực, tỏ vẻ không đồng tình với Trần Túc Khởi nói, "Nhưng anh quấn lấy tôi làm gì? Anh tìm đến tôi nhưng trong miệng lúc nào cũng gọi tên của vợ trước. Anh đeo theo theo tôi có ý đồ gì?"
"Có ý đồ mới theo." Trần Túc Khởi nói.
Chúc Hồi Mục tức giận đến l*иg ngực phập phồng, hô hấp không trôi chảy.
Trần Túc Khởi nghĩ nghĩ, cảm thấy nên nói ngắn gọn như thế, lại tiếp tục: "Vậy tôi hay em là vợ đây. Trong lòng tôi trân trọng người vợ cũ, chạy đi tìm người vợ cũ của mình, có ý kiến gì không?"
Hắn gắp rau bỏ vào bát của Chúc Hồi Mục, ra hiệu kêu cậu ta ăn cơm, "Cái gì cũng đem ra nói được, rõ ràng chính mình đi ghen bóng ghen gió rồi giận. Thừa nhận đi cũng có ai ăn thịt em đâu."
"..."
Chúc Hồi Mục nhìn chén cơm trước mặt, rất muốn đem nó úp thẳng lên đầu người đang ngồi trước mặt. Một lát sau, cậu cảm thấy không đúng, nghi hoặc, "Vợ trước với người vợ cũ có khác nhau?"
"Đương nhiên là có." Trần Túc Khởi nói.
Chúc Hồi Mục nghi ngờ hơn, hàng lông mày đều sắp nhăn thành một khối, "Khác chỗ nào?"
"Vợ trước là hai chữ, " Trần Túc Khởi mặt không biến sắc, nhìn cậu ta, lại đem ngón tay duỗi từ hai ngón đổi thành ba ngón, "Người vợ trước là ba chữ."
"..."