Chương 1: Tôi muốn ly hôn, chỉ nghe một tiếng "Rầm!", hắn quỳ xuống...

Trong một quán rượu xa hoa lộng lẫy, tầng thứ ba là một phòng ăn chuyên dùng để tiếp đón khách quý. Nơi này không phải là một quán rượu tầm thường, đây chính là nơi mà những người có tiền hay lui tới hưởng thụ khoái lạc.

Trong căn phòng mọc lên một khóm trúc, phát triển rất tốt, trên bề mặt lá cây còn vươn lại chút nước, ngọn lá đọng lại những giọt nước to tựa như những viên thủy châu, chỉ cần chạm nhẹ thì những giọt thủy châu này sẽ rơi xuống cái hồ nhỏ phía dưới tạo thành gợn sóng, có khi không khí sẽ đầy ắp mùi hương tươi mát của lá trúc.

Phía đối diện đám trúc là một thác nước nhỏ, nước chảy xuống ồ ạt về hướng mấy lá sen trong hồ

Phòng đại sảnh đang phát một bản nhạc yên tĩnh, hòa cùng khóm trúc cùng tiếng nước chảy, âm thanh cùng cảnh vật đều rất tuyệt vời.

Bầu không khí này cũng rất hợp cho một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Bàn ăn phía bên cạnh đúng thật cũng có một người đang ngồi.

Thân hình hắn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, tóc chải hết ra đằng sau làm hiện ra gương mặt quá mức đẹp trai, có phần ác liệt nhưng lại cực kì lạnh lẽo, khắp toàn thân từ trên xuống dưới được chăm chút một cách tỉ mỉ cẩn thận. Nhìn hắn ngồi trên bàn không giống như đang ăn tối mà lại giống đang mở một cuộc họp khẩn hơn.

Giữa bàn được đặt hai cốc nến, ánh lửa chập chờn càng làm gia tăng nhiệt độ không khí hơn.

Ánh sáng ấm áp từ trên trần nhà dội xuống, kết hợp cùng với ánh nến, nhẹ nhàng chiếu vào hàng lông mày không chút biểu tình, ngược lại càng khiến hắn trở nên nhu hòa đôi chút.

Người đàn ông này có vẻ như đang chờ ai đó, lúc này nhìn hắn có vẻ không kiên nhẫn lắm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, chậm rãi nhíu mày.

Người đứng ở phía sau thấy thế, liền nói: "Trần tổng, Chúc tiên sinh chắc đang trên đường đến. Hay là để tôi gọi điện hỏi thử?"

Trần Túc Khởi nghe xong lời này không những lông mày không dãn, trái lại càng nhíu chặt hơn.

Hắn nói: "Vợ tôi mà cậu gọi điện làm cái gì?"

"..."

Chúc Hồi Mục mới vừa tới thì nghe thấy câu nói này.

Giọng nói cũng như khí chất của hắn tương tự nhau. Âm sắc như phát ra từ trong giếng cổ, không chút biểu tình nghe rất êm tai. Nhưng nếu nghe lâu thì nó lại khiến người ta phát run. Chúc Hồi Mục theo bản năng xoa xoa lỗ tai, bước ra chân dài đi vào. Phía sau cậu cũng có thêm một người nữa.

Chúc Hồi Mục có một gương mặt khiến người khác phải xao xuyến, đuôi mắt cong cong hơi xếch lên khiến người ta ngay lập tức có cảm tình. Nhưng trong ánh mắt cậu như giấu một nỗi u buồn, khiến cho những người xung quanh cảm thấy thương cảm.

"Em dẫn người điện diện đến đây làm gì?" Trần Túc Khởi ngẩng đầu nhìn thấy cậu, lông mày vừa dãn ra lập tức cau lại, tỏ vẻ không đồng tình

Chúc Hồi Mục mặt không đổi sắc ngồi xuống phía đối diện, nói: "Anh ta là người đại diện của tôi."

"Anh trả công cho hắn."

"..."

Chỉ cần người nào có điện thoại di động đều biết, cái người đang ngồi trước mặt Trần Túc Khởi chính là người đã đạt giải ảnh đế tuổi hai mươi. Tướng mạo thì chẳng còn gì để nói, kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, fan hâm mộ nhiều đếm không xuể, tác phẩm để đời thì khỏi cần bàn cãi. Các đạo diễn chỉ cần nghe nói đến tên cậu liền lập tức khen nức nở, quả thực là một tài năng hiếm có.

Chỉ có một điểm duy nhất khiến người ta không bớt lo đó là lúc cậu nhận giải ảnh đế, cậu đã kiêu căng tuyên bố muốn kết hôn cùng một người ngoài ngành.

Đương nhiên fan hâm mộ thời điểm đó không vui, bắt đầu dồn dập bàn tán xem kẻ khiến Chúc Hồi Mục thần hồn điên đảo rốt cuộc là thần thánh phương nào. Lại càng không thể ngờ đến, tiểu yêu tinh kia lại chính là ông chủ của Chúc Hồi Mục.

Trần Túc Khởi ký hợp đồng với Chúc Hồi Mục nâng đỡ cậu bước vào giới giải trí. Trần Túc Khởi còn phái người phụ trách tất cả tác phẩm của cậu. Cuối cùng lại còn cùng với cậu kết hôn, nếu vậy không phải đến cả người đại diện của Chúc Hồi Mục cũng là cấp dưới của Trần Túc Khởi?

Lúc này người diện trán đã đầy mồ hôi, trong lòng chỉ mong hai người có đánh nhau cũng đừng lôi hắn vào.

Trần Túc Khởi giương cằm lên, hơi hất hất về phía người đại diện: "Kêu hắn ta ra ngoài"

Gương mặt Chúc Hồi Mục thoáng khựng lại, đôi môi xinh đẹp hơi mím lại thành một đường thẳng.

Cậu cũng nâng mắt hướng về người phía đối diện, "Anh cũng dẫn theo trợ lý đó thôi?"

Trần Túc Khởi: "Ra ngoài hết."

Trợ lý Tiểu Phương thần sắc không đổi, hơi cúi đầu, quay người liền cùng người đại diện bước ra cửa.

Trần Túc Khởi vẫn cảm thấy không vui, không tình nguyện nhỏ giọng nói một câu, "Kỷ niệm 7 năm ngày cưới mà còn dẫn theo người ngoài, đã vậy còn tới muộn..."

"Trần Túc Khởi, " Chúc Hồi Mục chen ngang lời hắn nói: "Kỷ niệm 7 năm ngày cưới đã qua đúng một tuần rồi, hơn nữa lần này chỉ có anh đợi tôi thôi."

Trần Túc Khởi hơi bối rối, rất nhanh phản ứng lại, "Qua một tuần? Em nói cái gì vậy?" Thời điểm nhìn qua ánh mắt ngày càng lạnh đi của Chúc Hồi Mục, hắn ngửa đầu nhìn chằm chằm ánh đèn trong phút chốc, sau đó thở dài, lập tức thay đổi thái độ, "Sao lại qua một tuần rồi? Anh bận rộn như vậy mà em cũng không nhắc anh một tiếng?"

Hắn chỉ vào bữa tối cùng ánh nến trước mặt, nói: " Không phải bây giờ anh đang bù đắp cho em đó sao, em đừng có mà không hiểu chuyện như vậy"

Chúc Hồi Mục nhìn theo hướng ngón tay nổi lên khớp xương rõ ràng của hắn, trên mặt bàn chỉ có nến, món ăn tạm thời vẫn chưa có, ánh mắt lại càng thêm u buồn.

Ánh nến cách đó không xa bỗng nhiên khẽ lay động, ánh lửa dần tan mất trong đôi mắt cậu, chiếu lên một tầng hơi nước.

Cậu giống như sắp khóc.

Trần Túc Khởi không khỏi rùng mình khó hiểu, miệng hơi há ra tính nói gì đó. Chỉ thấy Chúc Hồi Mục đột nhiên gật đầu một cái, nói rằng: "Tôi phải nhắc nhở anh."

Trần Túc Khởi theo bản năng đáp lại: "Đúng vậy."

"Vậy nếu không có tôi thì không phải tốt hơn sao? Cũng không cần mỗi ngày anh đều thấy tôi không hiểu chuyện." Chúc Hồi Mục nâng mắt nhìn thẳng Trần Túc Khởi.

Trần Túc Khởi cảm thấy khó giải thích, hoàn toàn không hiểu cậu nói cái gì, "Hả?"

Chúc Hồi Mục từ trong túi xách lấy ra một thứ, thần sắc bình tĩnh, "Ly hôn đi. Anh nhìn phần thỏa thuận, tôi không muốn..."

"Cmn, trong kịch bản không có đoạn này" Trần Túc Khởi đột nhiên đứng lên, hô: "Em đừng có mà diễn nữa! Diễn nữa cũng chẳng thêm được 1 ngàn cat-xe nào!"

Ngoài cửa người đại diện cùng thư ký nghe được động tĩnh bên trong, hắn đang cùng trợ lý xì xầm bên ngoài, nghe thấy âm thanh không hợp lý lắm, bởi vậy liếc nhìn trợ lý một cái, liền xông vào.

Nhưng bọn họ vừa mới tiến vào đã có người gõ cửa, chắc là phục vụ bưng bữa tối đến, người đại diện liền vội vã trở lại, đuổi người đi rồi kêu chờ một chút.

Trong khi đó người trong cuộc chẳng thèm liếc mắt ra ngoài cửa một cái.

Chúc Hồi Mục ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, tiếp tục nói: "Tôi muốn ly hôn."

Mái tóc được Trần Túc Khởi cẩn thận tỉ mỉ vuốt ra phía sau nhẹ nhàng rơi xuống trán, nhìn có vẽ hơi mất bình tĩnh, hắn nói: "Ly hôn qq."

Người đại diện cùng trợ lý nghe vậy giật nảy mình, đang tính tìm hiểu thử xem đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Chúc Hồi Mục khẽ rũ mắt, nửa ngày không lên tiếng, sau đó lại ngẩng đầu, lúc này cậu thật sự khóc.

Nước mắt rơi dài trên khuôn mặt trắng nõn, trông cực kì đáng thương, Trần Túc Khởi đã choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn thì Chúc Hồi Mục liền bắt đầu công kích hắn, "Kết hôn bảy năm, anh cũng không biết tôi thích ăn cái gì."

Đề tài vừa xướng lên, Trần Túc Khởi liền đánh trả, "Em nói bậy."

Chúc Hồi Mục không phản ứng, "Anh cũng không biết rốt cục tôi thích gì."

Cái này vẫn không làm khó được Trần Túc Khởi, hắn nói: "Em lại nói bậy!"

Chúc Hồi Mục giơ tay lên lau đi nước mắt, vì cái người trước mặt này mà khóc thật sự không đáng, "Rõ ràng là anh theo đuổi tôi, nhưng lại đối xử tệ với tôi. Anh còn nhớ lúc theo đuổi tôi anh nói gì không?" Cậu nâng mắt lên nhìn hắn, rất thương tâm: "Anh nói họ của tôi quá hiếm gặp, cho nên muốn cùng tôi kết hôn..."

Biểu tình của Trần Túc Khởi bắt đầu vặn vẹo, trong đầu hắn xuất hiện một tia hoảng hốt, nghĩ thầm "Ủa có hả ta?" Nhưng ngoài miệng lại không thối lui chút nào, "Em đang nói hưu nói vượn."

Chúc Hồi Mục mặt không hề cảm xúc, "Anh thậm chí ngay cả sinh nhật của tôi cũng không biết."

Trần Túc Khởi chau mày, nhìn Chúc Hồi Mục, kết luận: "Em lại nói hưu nói vượn!"

Nhìn đến đây, người đại diện cùng trợ lý hoàn toàn trợn tròn mắt. Ai cũng biết họ đã kết hôn, và thái độ của mọi người đa số là không ủng hộ.

Đâu ai tự dưng lại chui vào nấm mồ hôn nhân ngay khi ở đỉnh cao sự nghiệp? Lại còn cùng ông chủ của mình vui vẻ kết hôn đâu chứ?

Lúc tin tức và video về lễ cưới của họ được tung ra, weibo tràn ngập những bình luận quá khích, nhưng đa phần là không có lấy một lời chúc phúc nào.

Ảnh đế trẻ vậy đã kết hôn, fan hâm mộ đều khóc ròng ròng. Họ cho rằng Trần Túc Khởi là ông chủ cả một công ty giải trí lớn, bên dưới có biết bao nhiêu cực phẩm, hôm nay hắn coi trọng người này, nhưng chắc gì sang ngày mai hắn lại không đổi qua người khác.

Hơn nữa hôn nhân này càng đưa ra một kết luận, tài nguyên của Chúc Hồi Mục lúc trước nhiều như vậy, nhất định là đi cửa sau, cho nên cái danh ảnh đế cũng chưa chắc gì xứng đáng với thực lực của cậu.

Mà điều quan trọng nhất là, vừa nãy Chúc Hồi Mục nói Trần Túc Khởi theo đuổi cậu là bởi vì họ của cậu hiếm cũng không phải lời nói vô căn cứ, toàn thể cư dân mạng đều biết Trần Túc Khởi có nói qua lời này, ai nấy đều comment "haha" một trận. Không chỉ có như vậy, bọn họ còn cảm nhận được sớm muộn gì cũng có ngày Trần Túc Khởi và Chúc Hồi Mục ly hôn.

Fan của Chúc Hồi Mục cũng cảm thấy ly hôn là tốt, sau này lấy thành tựu của cậu ra mà nói cũng sẽ không có ai dám phản bác lại.

Hai người bọn họ từ trước đến giờ cũng chưa từng lên tiếng giải thích một lời. . Bạn đang đọc truyện tại # trumtruy en. м e #

"Tôi muốn ly hôn." Chúc Hồi Mục cầm lấy đơn thỏa thuận ly hôn, đưa đến trước mặt Trần Túc Khởi.

Trần Túc Khởi bị giơ tới lớn đơn trước mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, cái cổ cứng lên, "Em gϊếŧ anh."

Chúc Hồi Mục cảm thấy con người này không thể nói lý, ném lá đơn lên bàn, xoay người rời đi. Người đại diện, trợ lý cùng Trần Túc Khởi đồng thời chạy ra đứng ở trước mặt cậu.

"Anh Mục..."

"Chúc tiên sinh..."

"Vợ tôi ai cho mấy người xen vào!" Trần Túc Khởi ném hai tên cẩu độc thân chướng mắt ra. Đứng vững trước mặt Chúc Hồi Mục, lạnh mặt ngông cuồng, "Đem cái thứ chó má này vứt ngay, bằng không thì anh..."

"Tôi lập tức ly hôn." Chúc Hồi Mục đánh gãy lời hắn nói.

Người đại diện trên trán đổ mồ hôi lạnh liên tục, cẩn thận cùng trợ lý của Trần tổng quan sát.

Trần Túc Khởi nổi giận, hắn nói: "Em dám ly hôn tôi đánh gãy chân của em!"

Người đại diện: "!!"

Trợ lý: "..."

Vẻ ngoài hắn vốn rất ác liệt, lúc này ánh mắt nhìn thoáng qua đầy ắp sự lạnh lùng, ngay lập có thể đóng băng người đối diện, trông đáng sợ cực kì.

Ngược lại Chúc Hồi Mục chỉ bình tĩnh mà nhìn hắn. Hai người trầm mặc một lát, cậu liền xoay người lại ngồi trên ghế, nâng đôi chân dài để trên bàn, "Đánh nhanh lên, đánh xong tôi còn về dọn đồ."

Người đại diện: "!!!"

Trợ lý: "!"

Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, đừng nói là chơi thật nha? Trần tổng sống trên đời ba mươi năm chắc chắn chưa từng gặp qua cái chuyện mất mặt thế này. Vợ hắn muốn ly hôn, lại còn ngay trước mặt cấp dưới. Người đại diện dù sao cũng đồng hành cùng Chúc Hồi Mục biết bao nhiêu năm, cho dù là làm công ăn lương cho Trần Túc Khởi, nhưng nếu Trần Túc khởi không kiềm được mà đánh người, hắn cũng phải nhảy ra can hai người.

Trợ lý bên này suy nghĩ cũng không khác người đại diện là mấy, Trần tổng dù sao cũng là đàn ông thân cao mét chín, so với Chúc tiên sinh cao hơn nửa cái đầu, hai người mà đánh nhau, chắc chắn Chúc Hồi Mục không có nổi một phần thắng, phòng ngừa một lát Trần Túc Khởi thật sự muốn đánh gãy chân người ta, hắn cũng phải làm tốt nhiệm vụ, xông lên ôm eo ngăn cản.

Ngay lúc hai người họ thủ thế chờ đợi, cảm thấy bản thân đã vào chuẩn bị sức chiến đấu đầy đủ thì chỉ nghe một tiếng "Rầm!", hai cái chân dài của Trần Túc Khởi uốn cong, thẳng tắp quỳ trên mặt đất.

Hai tay hắn ôm lấy đùi Chúc Hồi Mục, mượn lực từ đùi và tay, cúi đầu điên cuồng tìm thứ gì đó, "Chân anh đâu? Bà xã anh bị gãy chân rồi, em có thấy chân anh ở đâu không?"

"..."