Chương 19: Người tốt bị mèo khinh

Vì phòng ngừa Mặc Lan lại bày trò, Đô Ngư quyết định đưa đón Đô Tuấn Quả đi học. Trì Nhất Hoa vốn dĩ cũng muốn đi theo, còn muốn lái cái Rolls-Royce của hắn, nhưng Đô Ngư không cho.

Buổi tối nằm trên giường, Đô Ngư ngẫm nghĩ lời Trì Nguyệt Bạch.

Nghĩ đến thϊếp đi luôn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt đã 8 giờ, Đô Ngư sợ tới mức ngồi bật dậy, đang muốn rời giường, mới sực nhớ hôm nay là thứ bảy.

Đều do giấc mơ đêm qua.

Nói gì mà hai người ly hôn thì nhân loại phải diệt vong, chọc y cười tỉnh rất nhiều lần.

Khiến cho y ngủ không ngon.

Đô Tuấn Quả vẫn còn nướng, Đô Ngư nấu xong cơm nhóc mới dậy. Giữa lúc hai người đang ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Đô Ngư ghé mắt mèo nhìn ra, bên ngoài đang đứng một ông lão, so với các ông lão trong khu không giống nhau tẹo nào, mặc tây trang giày da, nhìn rất bảnh tỏn.

Đô Ngư mở cửa, ông lão mặt tươi cười, cung kính nói: “Thiếu phu nhân.”

Đô Ngư: “……”

Đô Ngư nói: “Ngài là?”

Ông lão nói: “Ngài gọi tôi lão Trương là được, phu nhân phân phó tôi đưa ngài sang gia trạch xem thử.”

Gia trạch gì cơ? Đô Ngư nghĩ nghĩ mới nhớ, Trì Nguyệt Bạch hình như đã đề cập chuyện này với y, nói là để chứng minh với chúng mèo rằng y và Trì Vũ không ly hôn, tốt nhất hai bên nên ở cùng nhau, ở riêng hai nơi quá lâu sẽ khiến lòng mèo rối loạn, bất lợi với sự phát triển hài hòa của xã hội loài người.

……

Nên Đô Ngư mang theo Đô Tuấn Quả xuống lầu, đang muốn lên xe thì bị người gọi lại.

À không, là mèo.

Một con mèo mang khẩu trang.

……

Đô Ngư cho Đô Tuấn Quả lên xe đợi trước, bản thân giằng co cùng Mặc Lan ở cách đó không xa.

Mặc Lan ngẩng cằm, mặt vốn đã đen, còn mang khẩu trang, Đô Ngư không thấy rõ biểu cảm nó ra sao.

“Chuyện hôm trước chỉ là quà gặp mặt, ta sẽ không từ bỏ.”

“Còn dám đυ.ng đến con tôi, tôi sẽ không khách khí với anh.” Đô Ngư nghiêm giọng, người tốt bị mèo khinh à, còn dám chạy đến trước mặt y tuyên chiến, tưởng con người dễ bắt nạt sao.

Mặc Lan hừ một tiếng, “Thật không biết Trì Vũ có gì tốt mà ngươi một hai phải cùng hắn bên nhau.”

“Ngoài giàu và đẹp ra hắn còn gì nữa đâu.”

Đô Ngư: “……”

Lúc này có con quất miêu băng ngang qua, vừa chạy vừa nói: “Lão đại, xe tải chở hải sản cho chợ vừa tới, ven đường có rất nhiều cá nhỏ tươi không ai cần.”

“Thế giới này cuối cùng sẽ thuộc về ta.” Mặc Lan khí phách tuyên cáo, trong mắt hiện tia lãnh khốc, dứt lời xoay người chạy như bay, “Chờ ta với.”

……

Tới đón bọn họ không phải xe Rolls-Royce của Trì Vũ mà đổi thành Bentley, chở y và Đô Tuấn Quả một đường thẳng tiến khu dân cư cao cấp.

Đô Ngư vẫn là lần đầu vào tận trong khu người giàu, trước kia học đại học có cùng bạn đi bộ qua đây, ngắm nghía mấy cửa hiệu, lên phố mua hai cây kem ốc quế ăn rồi lẳng lặng đi về.

Chỉ chốc lát, xe dừng lại trước một tòa biệt thự đơn lập.

Cổng lớn mở ra, xe lái vào đến tận cửa biệt thự.

“Tới rồi.” Trì Nguyệt Bạch bước xuống hiên, tựa hồ mới tỉnh ngủ nên không có tinh thần lắm, cất giọng tiếp đón.

Đô Ngư xuống xe, nhịn không được đánh giá cái gọi là ‘gia trạch’, một chút cũng không giống ‘gia’ (nhà), có hoa viên, có bể bơi, có biệt thự cao cấp, xa xa trên mặt cỏ còn có một chiếc máy bay trực thăng đang đậu.

Từ từ, đứng trên cánh máy bay là Trì Nhất Hoa đúng không?

Trong gió nhẹ, một con mèo đen cao lớn đứng trên cánh máy bay, tư thái trầm ổn, ánh mắt nội liễm, lông tóc bị gió thổi phất phơ, khí phách cực kỳ.

Mèo đen từ trên cao nhìn mấy người trên mặt đất, cúi người nhảy xuống.

Pia một phát lăn từ sườn dốc đến ven tường.

Đô Ngư: “……”

Trì Nguyệt Bạch nói: “Sốc catnip đến giờ chưa tỉnh.”

Ba người vào cửa, qua một hồi lâu, Trì Nhất Hoa đột nhiên xuất hiện ở lầu hai.

Trì Nhất Hoa nói: “Anh mới tỉnh dậy.”

Đô Ngư: “……”

Đô Ngư nói: “Con mèo đen vừa rồi không phải anh sao?”

Trên đầu Trì Nhất Hoa còn vương cọng cỏ, “Anh đang ngủ ngon giấc, sao chạy đến máy bay trực thăng được.” Dứt lời, bước từng bậc thang một, thật cẩn thận đi xuống lầu.

……

Mọi người cùng nhau uống trà, Trì Nguyệt Bạch đưa hai ba con đi tham quan biệt thự cùng hoa viên.

“Đây là phòng Trì Vũ, cháu dọn đến đây sẽ ở cùng với nó.” Trì Nguyệt Bạch nói với Đô Ngư. Gọi là phòng nhưng phòng vệ sinh, phòng giữ quần áo gì đó đều có, so với chỗ Đô Ngư đang ở còn lớn hơn.

Đô Ngư nói: “Cháu muốn ở phòng riêng.”

Trì Nhất Hoa nói: “Em yên tâm, anh không làm gì em đâu.”

Trì Nguyệt Bạch gật đầu, “Mèo Trì gia chúng ta không phải loại mèo không có tôn nghiêm.”

Lúc này, quản gia gõ cửa, “Thiếu gia, xe Durex ngài yêu cầu đã đến.”

Đô Ngư: “……”

Trì Nguyệt Bạch: “……”

Bên ngoài, một chiếc xe vận tải không có logo đang dỡ hàng, hai nhân viên chuyển phát bưng xuống từng thùng, một hồi lâu mới xong, xe vận tải nhanh như chớp đi ra cổng lớn, biến mất.

……

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Đô Ngư, Trì Nhất Hoa bỏ qua một bên đầu. Đô Ngư gắng không trợn trắng mắt, kiên định nói: “Tôi muốn ngủ phòng cho khách dưới lầu.”

Khi người lớn đang xem phòng, Đô Tuấn Quả chạy ra máy bay trực thăng chơi, còn muốn thử lái, bị Đô Ngư vội ngăn lại. Giữa trưa cơm nước xong, hai ba con trở về thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau Đô Ngư mang theo Đô Tuấn Quả dọn vào Trì gia trạch.

Tuy việc Mặc Lan có thể tiêu diệt nhân loại hay không còn nhiều nghi vấn, nhưng khả năng gây chuyện của loài mèo vẫn khiến Đô Ngư rất kiêng kị.

Chó nóng nảy nhảy tường, mèo nóng nảy —— không chừng nhảy luôn máy bay trực thăng.

Sau trận đại chiến với Mặc Lan, Trì Nhất Hoa trước sau duy trì trạng thái mèo. Thứ hai đi làm, Đô Ngư chỉ có thể đưa hắn đến tận văn phòng.

Thư kí Vương không ý kiến gì, làm thư kí chủ tịch điều thứ nhất cần nhớ chính là, không nên hỏi nhiều.

Nên biết tự nhiên sẽ biết.

Không nên biết thì cứ thuận theo tự nhiên là được.

Đô Ngư ôm hộp mèo bước vào văn phòng chủ tịch, đóng kỹ cửa mới thả Trì Nhất Hoa ra.

Trì Nhất Hoa nhảy lên bàn làm việc, ngồi xổm trước máy tính, măng cụt nhấn phím, lưu loát bắt đầu công tác.

Đô Ngư chủ động pha cà phê cho Trì Nhất Hoa, tránh trường hợp muốn uống cà phê lại quên mình đang là mèo, gọi thư kí Vương thì xong đời.

Trong văn phòng có một quầy bar nhỏ, ngoài ly rượu còn có máy pha cà phê, Đô Ngư mở ngăn tủ bên trong ra, y không có thời gian xay hạt, tính dùng đồ xay sẵn, nhưng bên trong vậy mà không có cà phê hòa tan, cũng không có hạt cà phê, tất cả đều là cá khô nhỏ, thức ăn mèo đóng hộp, cùng vô vàn các thể loại ăn vặt cho mèo khác.

……

Lúc Đô Ngư ra ngoài, Trì Nhất Hoa còn đang làm việc.

“Anh muốn uống cà phê không?”

Trì Nhất Hoa gật gật, dẩu mông duỗi cái eo lười.

Đô Ngư nói: “Tôi không tìm thấy cà phê, trong ngăn tủ đều là đồ ăn vặt.”

Trì Nhất Hoa khựng lại, “Mấy cái đó đều là mẹ anh mua cho anh ăn, anh không thích đồ ăn vặt.”

Đô Ngư đánh giá hắn, “Vì thế nên anh mới béo như vậy ư?”

Trì Nhất Hoa gục gặc cổ nhỏ, căm giận: “Hừ.”

Gần Xích Vũ mới khai trương một quán ăn, giờ cơm giữa trưa các đồng nghiệp rủ nhau qua đó xem náo nhiệt, Đô Ngư cũng đi cùng. Vì là giờ cơm, khách rất đông, phải xếp hàng.

Bất quá không chờ bao lâu, đồng nghiệp phía trước đã vào, bàn tiếp theo sẽ đến phiên Đô Ngư.

Đô Ngư kiên nhẫn chờ, đột nhiên thoáng thấy một bàn bên cửa sổ có vẻ sắp ăn xong.

Một nam một nữ, Đô Ngư nhìn người nam cảm thấy quen quen, nhìn kĩ hơn, người nữ đang ngồi quay lưng về phía y đột nhiên xoay đầu ra cửa sổ, vừa lúc chạm mắt Đô Ngư.

Đô Ngư nhận ra, đây không phải Trương Dao, con gái Trương Đại Chí sao.

Người nam là chồng Trương Dao, Đô Ngư có gặp qua hôm sinh nhật mẹ. Mẹ y cùng Trương Đại Chí kết hôn chưa đến hai năm, bọn họ một năm chỉ gặp vài lần, cho nên Đô Ngư nhất thời không nhớ được.

Đô Ngư thấy Trương Dao đột nhiên đứng lên, vội vàng rời chỗ ngồi, quay người ra cửa, đi về phía hàng dài đang xếp.

Đô Ngư tưởng chị ta tới chào hỏi mình, còn thấy kỳ quái, trước kia về nhà chẳng bao giờ thấy Trương Dao ân cần với y, hôm nay là sao vậy.

Không nghĩ tới Trương Dao mắt cũng không chớp lướt qua y, đi về phía hai người sau Đô Ngư.

“Ngô tổng.” Trương Dao thanh âm đon đả, “Ngài cùng phu nhân cũng đến đây ăn cơm à?”

Ngô tổng gật đầu, “Đúng vậy, đang đợi chỗ ngồi, người nhiều quá.”

Đô Ngư nghe Trương Dao lập tức nói: “Vừa lúc chúng tôi ăn xong rồi, chỗ ngồi trống, các vị mau vào đi thôi.”

……

Đô Ngư cạn lời cực kỳ, phía trước còn có người đấy nhé.

Trương Dao hỏi cũng không hỏi y, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Ngô tổng, lướt qua y dẫn Ngô tổng đi vào.

Đồng nghiệp y không vui, muốn cùng cô ta so đo, bị Đô Ngư cản lại. Trương Dao chắc cũng cảm thấy y sẽ không lên tiếng đôi co, không biết nói gì với quản lí bên trong, vị Ngô tổng nọ liền thoải mái ngồi ở vị trí vốn nên thuộc về bọn Đô Ngư.

Trương Dao vui vẻ quay ra, thấy Đô Ngư, ‘sửng sốt’, “Trùng hợp quá, cậu cũng đến ăn cơm à.”

Đô Ngư cười như không cười gật đầu.

Ông chồng Trịnh Hạo bên cạnh đẩy mắt kính, “Ai thế?”

Trương Dao oán trách: “Đô Ngư, con trai dì em.” Quay đầu nói với Đô Ngư: “Ảnh học nhiều quá, đầu óc có chút chậm chạp.”

Tốt xấu đã gặp nhau vài lần, mọi người đều là người nhà, Đô Ngư tò mò không biết vì tri thức lớn lao nào mà người cũng nhận không ra, Ngô tổng vừa rồi thì nhớ rất rõ.

Vừa lúc, bên trong có người đã ăn xong.

Đô Ngư cùng đồng nghiệp vào ăn cơm, Trương Dao dẫm giày cao gót gọi xe taxi, hôm nay nịnh bợ được Ngô tổng, miễn bàn biết bao cao hứng, gọi xe cũng không tiếc tiền.

Đừng thấy ăn cơm là việc nhỏ mà lầm, Ngô tổng kia coi như đã thiếu cô ta một cái nhân tình, về sau công ty có gì tốt, khẳng định sẽ ưu tiên chị ta trước.

Trịnh Hạo nói: “Đô Ngư cũng công tác gần đây à?”

Trương Dao nói: “Quanh đây toàn công ty lớn, cậu ta sức đâu với được, em nhớ ba có nói cậu ta làm ở cái công ty bé tí nào đấy ——”

Trương Dao không nhớ lắm, “Anh quản cậu ta làm gì, em nói anh biết, đừng thân thiết với cậu ta quá, cẩn thận cậu ta quấn lấy chúng mình đòi tìm việc giúp.”

Cơm nước xong, Đô Ngư theo đồng nghiệp trở về công ty, vừa vào cửa liền thấy một con mèo đen ngồi xổm trên bàn của y.

“Meoo.”

Mèo đen thấy y, nhảy xuống bàn, dựng đuôi cọ ống quần Đô Ngư, sau đó pia ngã xuống bên chân Đô Ngư.

Bốn chân giơ cao, khoe ra cái bụng.

HẾT CHƯƠNG 19.

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao đột nhiên lại đầy bộ nhớ??