06.
Tôi gặp Tống Nguyên Sầm khi học năm hai đại học. Chỉ một cái liếc mắt trên sân bóng rổ đã khiến trái tim tôi rung động.
Anh ấy là người theo đuổi tôi trước nhưng tôi cũng không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo vì điều đó, khi ở bên nhau chúng tôi luôn cùng nhau trải qua các ngày lễ.
Chúng tôi sẽ tặng quà cho nhau, chờ đúng thời khắc để nói "Chúc mừng năm mới" hoặc "Chúc mừng sinh nhật".
Sau hai năm hẹn hò, chúng tôi đã gặp gỡ bố mẹ cả hai bên, và sau khi tốt nghiệp chúng tôi đã kết hôn.
Đám cưới là do chúng tôi cùng nhau trang trí, tôi nhớ ánh mắt nghiêm túc và kiên định của anh ấy.
Nhớ anh ấy nhẹ nhàng nói "Anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em".
Nhớ khi tôi mang thai, anh ấy hào hứng đến mức muốn thông báo cho cả thế giới.
Nhớ anh ấy vuốt tóc tôi nói "Sau này không sinh nữa, có con gái là tốt lắm rồi".
Tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này.
Sau khi tôi tốt nghiệp không đi làm mà chỉ tìm một công việc viết tiểu thuyết, tôi tự nguyện làm hậu phương tốt cho anh. Sau khi sinh con gái thì làm mẹ toàn thời gian, thậm chí cả đam mê văn học mà tôi yêu thích cũng gần như bỏ qua.
Tự hỏi mình xứng đáng với bốn từ "mẹ hiền vợ tốt", Tống Nguyên Sầm anh có quyền gì mà làm vậy với tôi?
Chỉ vì anh là đàn ông, nên anh tự nhiên và tự tin có thể phạm lỗi "lỗi mà đàn ông ai cũng mắc phải"?
07.
Tôi luôn cảm thấy mình rất may mắn.
Cụ thể là, nhiều chuyện không phải tôi chủ động theo đuổi, mà chúng tự tìm đến tôi. Như người vừa kết bạn với tôi, và bức ảnh mà cô ấy trực tiếp gửi đến.
Tôi thấy lạ: "Bạn là ai?"
Có thể nói đây là 1 bức ảnh giường chiếu, một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi trên giường trong khách sạn. Qua tấm gương phản chiếu trong ảnh tôi đã nhận ra "người quen".
Người đàn ông kia chính là Tống Nguyên Sầm.
Anh ta đang giơ điện thoại lên, thậm chí còn cười và chụp lại ảnh, còn người phụ nữ thì quay lưng về phía anh ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt bị tóc nâu che khuất, không rõ là ai.
Nhưng có vẻ không giống Tô Diệc Hàm.
Tài khoản WeChat đang nhắn tin với tôi rõ ràng là một tài khoản phụ.
Không có gì trong vòng bạn bè, ảnh đại diện cũng là ảnh mặc định, và WeChat ID cũng là hệ thống ngẫu nhiên, không có điểm nào lộ liễu.
Tôi tiếp tục gõ: "Gửi cho tôi cái này, ý bạn là gì?"
Đối phương trả lời: "Đây là chồng chị à?"
Sao lại không phải chứ?
Người đã sống chung với tôi tám năm, dù biến thành tro tôi cũng nhận ra.
Tôi bỗng nhiên hiểu được ý đồ của người này, đáp lại: "Phải."
"Bạn là ai? Người trong ảnh là bạn à?"
"Chị đoán xem?"
Nói đoán thì chắc là thật rồi.
Tôi bật cười trong nước mắt, bình tĩnh lại tinh thần, mới trả lời: "Được, cứ coi như là cô."
"Cô nhắn tin cho tôi, vậy cô biết tôi là vợ anh ấy. Trước khi cô ở cùng anh ấy, cô có biết đến sự tồn tại của tôi không?"
Không đợi đối phương trả lời, tôi lại gửi một chuỗi câu hỏi.
"Cô tìm tôi bây giờ là muốn làm gì? Muốn tiền? Muốn tình yêu? Muốn tôi rời xa anh ấy? Hay chỉ đơn giản là đến nhắc nhở tôi, vạch trần anh ấy, còn cô thì định rút lui?"
Lần này đối phương rất rõ ràng, hai chữ: "Muốn tiền!"
"Có thể."
"Nếu chỉ muốn tiền, tôi có thể cho cô." Tôi thả lỏng, sắp xếp lại suy nghĩ, "Trả lời câu hỏi của tôi trước."
Tôi gõ từng chữ một cách chậm chạp: "…Tô?"
Người đối diện trả lời: "Không, tôi họ Lục."
Khi thấy tin nhắn đó, nói không bất ngờ thì chắc chắn là dối lòng.
Dù có chuẩn bị tâm lý đến đâu, tôi cũng không thể ngăn được dòng lệ trào ra.
08.
Chỉ nhìn vào những gì Tống Nguyên Sầm làm, có lẽ anh ta thực sự có thể được khen ngợi là "người chồng tốt", "người cha tốt".
Anh ấy làm việc chăm chỉ, mỗi tháng tôi và anh ấy đều chia một nửa lương vào tài khoản chung để dùng làm tiền tiết kiệm gia đình. Anh ấy cũng sẽ chia thêm một nửa lương cho tôi để tôi chăm sóc gia đình.
Mỗi dịp lễ tết anh ấy không cần tôi nhắc nhở cũng sẽ nhớ.
Mỗi khi sinh nhật của tôi, kỷ niệm ngày cưới, sinh nhật của con gái và các dịp lễ hội khác nhau, chúng tôi đều sẽ đi chơi ngoại ô để kỷ niệm.
Anh ấy không hút thuốc, không say xỉn, không đánh đập, tuân thủ pháp luật, siêng năng và cần cù.
Có cùng quan điểm với tôi, tôi rất yêu anh ấy.
Ít nhất là trước khi biết chuyện anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ, tôi thực sự rất yêu anh ấy.
Tôi vẫn nhớ Tống Nguyên Sầm từng phẫn nộ lên án: "Làm sao có thể có người nɠɵạı ŧìиɧ chứ? Nɠɵạı ŧìиɧ sẽ gây tổn thương cho bao nhiêu người?"
Anh ấy còn nhớ mình đã từng nói câu đó không?
Sau khi gửi cho người phụ nữ họ Lục một tin nhắn "Xin lỗi, xin vui lòng đợi một lát", tôi liền chạy vào nhà vệ sinh, khóc một trận thật sảng khoái rồi cuối cùng mới bình tâm trở lại.
May mắn là con gái đã ngủ, nếu không tôi cũng không thể toàn tâm toàn ý vào việc này.
"Xin lỗi vì đã để cô phải chờ lâu." Tôi gõ phím, "Trước khi nói tiếp về chuyện của cô và anh ấy, cô có điều gì muốn hỏi tôi không?"
"Chị định giải quyết việc này như thế nào?"
"Ly hôn. Còn gì nữa không?"
"Ừm... tôi có thể nhận được bao nhiêu tiền?"
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, đây đúng là người có cá tính rõ ràng.
"Tuỳ vào việc cô có thể làm được gì."
Tôi quả thực chỉ là một bà nội trợ, nhưng bố mẹ tôi lại là người kinh doanh.
"Được!" cô Lục trả lời rất nhanh, "Chị muốn hỏi tôi điều gì?"
"Kể lại toàn bộ quá trình cô quen biết anh ấy, làm thế nào mà các người ở bên nhau, và làm thế nào phát hiện ra chuyện của tôi."
Có tiền làm động lực, cô Lục đã tiết lộ mọi thứ.
Ngoài sự mong đợi của tôi, cô ấy là một sinh viên mới tốt nghiệp, đã nhận được lời đề nghị làm việc từ công ty ở Thượng Hải và đang thực tập.
Cô ấy học cùng trường đại học với tôi và Tống Nguyên Sầm, có thể nói là đàn em của chúng tôi.
Trẻ đẹp chính là vốn quý của cô ấy, cũng là lý do Tống Nguyên Sầm chú ý đến cô ấy.
Cô Lục ở đại học là một cô nàng hướng ngoại. Cô ấy đắm chìm trong các hoạt động câu lạc bộ khác nhau, thậm chí đến năm thứ ba cũng bận rộn với vai trò phó chủ tịch câu lạc bộ kịch.
Trong năm thứ ba, câu lạc bộ kịch muốn tổ chức một buổi biểu diễn từ thiện.
Nhưng số tiền xin được từ trường quá ít, không thể duy trì được, mọi người trong câu lạc bộ đã tìm đến giáo viên hướng dẫn, và gián tiếp liên lạc với Tống Nguyên Sầm.
Tống Nguyên Sầm là một quản lý cao cấp trong công ty, lương thưởng hậu hĩnh, điều này tôi biết.
Có lẽ vị giáo viên ấy cũng hy vọng câu lạc bộ có thể nhận được sự hỗ trợ từ anh chàng học trưởng này.
Cô Lục tự nguyện nhận nhiệm vụ này, đã tìm đến Tống Nguyên Sầm và đề xuất yêu cầu.
Tống Nguyên Sầm rất dễ dàng đồng ý, trực tiếp thanh toán toàn bộ chi phí cho buổi biểu diễn từ thiện.
Cô Lục đoán rằng, có lẽ anh ta đã thấy bức tự sướиɠ trong vòng bạn bè của cô ấy. Nên từ thời điểm đó đã "ấp ủ" mối quan hệ vụиɠ ŧяộʍ này
Sau đó, Tống Nguyên Sầm nhiều lần đến trường cũ, dưới danh nghĩa biểu diễn từ thiện để tiếp xúc với cô Lục, cuối cùng phát triển thành mối quan hệ tình cảm.
Cô Lục giải thích với tôi: "Thực ra người hướng dẫn đã nói với tôi anh ta có vợ rồi! Tôi cũng đã hỏi anh ta, nhưng Tống Nguyên Sầm nói rằng anh ta đã ly hôn với chị, còn cho tôi xem ảnh chụp giấy ly hôn."
Cái gì ly hôn? Chắc là ly hôn trong mơ.
Tôi lạnh lùng nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại chua xót.
Tống Nguyên Sầm rất hào phóng, cô sinh viên đại học họ Lục rất nhanh chóng đã đổ gục, không lâu sau tình cảm thăng hoa, một đêm vui vẻ, sau đó càng nhiều lần qua lại.
Bức ảnh đó chính là Tống Nguyên Sầm dùng điện thoại của cô ấy chụp.
Và việc cô Lục phát hiện được sự thật cũng rất đơn giản.
Một lần nửa đêm cô Lục thức giấc, bỗng nghĩ muốn xem điện thoại của Tống Nguyên Sầm, liền dùng dấu vân tay của anh ta mở khóa, bấm vào WeChat, ở phần đầu tiên đã thấy gim đoạn chát với tài khoản được ghi chú là "vợ".
"Tôi sẽ không làm như vậy nữa", cô Lục nói.
Tôi trả lời cô ấy: "Nếu cô không nhìn thấy, cả cô và tôi đều chỉ là những kẻ ngốc bị anh ta đùa giỡn."
"Sau khi biết được tôi đã chia tay với anh ta." Cô Lục nói, "Nhưng sau đó tôi cảm thấy mình thiệt thòi quá! Tôi bị anh ta lừa ngủ nhiều lần mà không biết!"
"Tôi không thể chịu đựng được, nên tôi đã tìm đến chị. Tôi đã ghi nhớ số WeChat của chị từ trước."
Cô Lục lại gửi cho tôi một màn hình quay lại, ghi lại cuộc trò chuyện của cô ấy với Tống Nguyên Sầm
Tôi lặng lẽ xem xong, đánh giá: "Hai người chơi lớn thật."
"Ừm... đây không phải là điểm chính."
Đối phương im lặng một hồi lâu: "......chị định làm gì?"
Tôi sẽ làm gì?
Tôi trả lời một cách vô tâm: Tôi muốn anh ta bị bại lộ và mất danh dự.