Quyển 2 - Chương 33: Người là uy hϊếp duy nhất

Tuyết Vực hiếm khi trời trong, mà khi tuyết tan lại càng lạnh hơn.

Lâm Chiêm đưa Hoa Nguyệt Phong về Hàn Nguyệt Cung đã là gần trưa, ánh dương mỏng manh chiếu xuống tuyết trắng, làm cho thế giới này lấp lánh như băng tinh phủ đầy.

Không khí lạnh hơn trước rất nhiều, Lâm Chiêm nghĩ đến thân thể của Hoa Nguyệt Phong thì không dám đứng ngoài quá lâu, vội vàng ôm người vào tẩm điện.

Hàn Nguyệt Cung ấm áp như xuân, Lâm Chiêm cởϊ áσ ngoài cho Hoa Nguyệt Phong, đặt người lên thành giường. Hoa Nguyệt Phong lại nắm chặt tay cậu, mỉm cười nói: “Chút nữa hãy đi ngủ nhé? Cơ thể ta hơi nhức mỏi nên muốn tắm trước, Điện hạ giúp ta được không?”

Hoa Nguyệt Phong giơ tay lên khẽ ho ‘khụ’ một tiếng, thân thể ngiêng ngả dựa vào l*иg ngực của người kia. Lâm Chiêm thuận thế ôm lấy thắt lưng y, tay nắm tay.

“Cung chủ cẩn thận, ta đưa ngươi đi.”

Lâm Chiêm có hơi không quen vai vế đảo lộn như này, trước đây toàn là mình bị Hoa Nguyệt Phong ôm vào lòng thôi, giờ thì không biết phải làm sao.

Đột nhiên nhịp tim của cậu tăng vọt, mỗi lần tiếp xúc tay chân với y khuôn mặt lại càng đỏ bừng. Nếu va phải ánh mắt chăm chú của Hoa Nguyệt Phong sẽ cúi đầu xấu hổ né tránh.

Hoa Nguyệt Phong cười nói: “Điện hạ dễ thẹn thùng quá mà, lúc nào cũng trốn tránh ta như thỏ trắng nhỏ. Sau này ta với Điện hạ còn phải chung sống dưới một mái nhà, Điện hạ còn không mau làm quen đi thì ta sẽ càng chọc đó.

“Cung chủ chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện xấu xa thôi.” Lâm Chiêm thấp giọng oán giận, khóe miệng lại không nhịn được mỉm cười, bị lời trêu chọc của y làm cho xấu hổ.

Cũng may mộc thất không xa, bộ dạng xấu hổ kéo dài không được bao lâu. Lúc tiến vào mộc thất, Lâm Chiêm buông Hoa Nguyệt Phong ra, vội vàng tăng nhiệt độ nước rồi định ra ngoài luôn.

Hoa Nguyệt Phong lại túm chặt tay cậu, kéo người về phía mình, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, thân thể ta đau quá, e là không cởi được áo, điện hạ giúp ta được không?”

Nói xong liền đặt tay Lâm Chiêm lên thắt lưng mình, tự dang hai tay ra.

Tuy không phải lần đầu cởϊ áσ nhưng ngay lúc y mở miệng, Lâm Chiêm vẫn xấu hổ đến độ đỏ bừng cả mặt.

Cánh tay cứng ngắc giơ giữa không trung chừng hai giây, sau đó mới lấy hết can đảm cởϊ áσ ngoài của đối phương ra.

“Sao Điện hạ không làm nữa? Sợ cảnh sắc này làm thanh tâm bối rối hay sao?”

Lâm Chiêm không dám nhìn thẳng vào y, xoay người trốn ra sau lưng Hoa Nguyệt Phong, nhìn y từ đằng sau thoáng chốc thất thần.

Tố y mỏng manh ẩn hiện đường nét, bất giác bối rối.

Lâm Chiêm chậm rãi cởi tố y, đầu ngón tay xẹt qua làn da y lại bất giác run rẩy. Ánh mắt dao động, đúng là khung cảnh này khiến ta thất thần thật.

Cậu dừng lại một chốc, thấp giọng nói: “Cung chủ tắm được rồi đó.”

Lâm Chiêm nhặt xiêm y trên đất lên chuẩn bị ra cửa, vừa xoay người đã bị túm lấy đai lưng, kéo về phía sau, ngã cả vào trong l*иg ngực y.

“Điện hạ cởi xiêm y cho ta còn định chạy mất?”

Cảm giác được cái tay nắm lấy đai lưng đang vòng qua eo, sau đó là một loạt động tác tháo thắt. Lâm Chiêm thấy người nhẹ hơn, chưa đợi cậu phản ứng lại áo ngoài đã bị lột sạch.

“Cung chủ làm gì vậy?”

Lâm Chiêm đỏ mặt cúi đầu, giây kế tiếp liền cảm giác được hơi thở ấm áp phả vào cổ, giọng nói trầm thấp dụ dỗ: “Mấy việc cởϊ áσ tháo thắt lưng này, ta nguyện làm thay Điện hạ.”

Lâm Chiêm có dự cảm không lành, kịp thời ngăn cản cánh tay tà ác của y, thoát khỏi cái ôm, cất bước rời đi, “Không cần Cung chủ phải lo lắng, chuyện cởϊ áσ tháo thắt lưng cũng không cần làm thay đâu. Cung chủ cứ tắm gội đi, ta ra ngoài chờ ngươi.”

“Điện hạ không tắm cùng ta sao?” Hoa Nguyệt Phong chắn trước người cậu, giành lại quần áo đã được người kia nhặt lên, nhu hòa nói: “Thương thế của ta vẫn chưa lành, không tiện hoạt động, Điện hạ đi rồi thì mình ta tắm rửa sạch sẽ thế nào được?”

Hoa Nguyệt Phong tới gần cậu, kéo tay người đi về phía bể tắm. Lâm Chiêm sửng sốt trước lời nói kia, chưa kịp phản ứng lại đã bị đưa xuống nước.

Hồ nước lượn vòng gợn sóng, rửa sạch vùng da trước ngực, thấm qua quần áo, càng làm cho đường nét trên cơ thể trở nên rõ ràng.

Lâm Chiêm có hơi không tự nhiên quay mặt đi, Hoa Nguyệt Phong lấn tới một bước, nắm lấy bàn tay đặt lên vai mình.

“Điện hạ giúp ta được không?”

Hoa Nguyệt Phong ngữ khí thành khẩn, biết là cố tình làm cậu xấu hổ, cũng khó nghe ra ý trêu chọc. Lâm Chiêm hết cách, rời tầm mắt, ấp úng nói: “Ngươi đừng nhìn ta… giúp ngươi…… thì được, nhưng ngươi đừng có nhìn ta……”

“Cảm ơn Điện hạ.” Hoa Nguyệt Phong cười với cậu, nghe lời ngoan ngoãn quay người đi.

Phía dưới cánh hoa da thịt như ẩn như hiện trong nước, cảnh tượng giống hệt cái lần ở hồ nước nóng. Nếu không biết rõ bản thân là trai thẳng có lẽ Lâm Chiêm đã bị hình ảnh trước mắt này thu hút, chảy nước dãi ba thước. cứ trai thẳng đi em ạ =))

Cậu kiềm chế ham muốn du͙© vọиɠ, chậm rãi tới gần y đặt tay lên bờ vai. Cơ thể Hoa Nguyệt Phong tráng kiện, vai rộng eo thon, đường cong khỏe khoắn đầy nam tính quyến rũ. Đầu ngón tay di chuyển trên da thịt, có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một đường cong, cho dù ý thức có thanh tỉnh, trái tim cậu vẫn không thể bình tĩnh.

Cảm nhận được động tác câu nệ của Lâm Chiêm, Hoa Nguyệt Phong hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng trấn an: “Điện hạ không phải xẩu hổ, hai ta đều là nam tử, không ngại lời nói thế tục. Em cứ tự nhiên mà chạm vào cơ thể ta. ”

Lâm Chiêm ho nhẹ một tiếng, suýt nữa bị lời nói của y làm cho sặc, động tác ngập ngừng. Hoa Nguyệt Phong đặt tay lên mu bàn tay cậu, có vẻ buồn buồn, nhất thời im lặng.

“Ơn của Điện hạ, Hoa Nguyệt Phong cả đời này không có gì báo đáp, nguyện ý dâng thứ trân quý nhất cho em, sinh mệnh, linh hồn, thân thể. Chỉ cần Điện hạ yêu cầu, ta sẽ trao cho em hết thảy.”

“Cung chủ đừng buồn, mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển, ta không cho ngươi oán than, ngày nào cũng treo việc sống chết bên miệng. Tẩy tủy chú khiến cho đôi ta vận mệnh tương liên, mạng của ngươi là thuộc về ta. Vậy nên chẳng sợ hi vọng mỏng manh, ta sẽ cùng ngươi chiến đấu. Ta không cho ngươi chết thì ngươi cũng không được chết.”

Khóe miệng cuối cùng cũng nhoẻn cười, nhẹ nhàng gật đầu,”Nghe em.”

……….

Tới đêm nhiệt độ của Tuyết Vực lại giảm đi, cho dù bên trong Hàn Nguyệt Cung ấm áp, phía trên cửa sổ giấy ngoài phòng vẫn là băng tuyết trùng điệp, lạnh thấu xương.

Lâm Chiêm ngủ chung giường với Hoa Nguyệt Phong, mặt đối mặt, dưới ánh đỏ mờ ảo có thể thấy rõ ôn nhu trong mắt nhau.

Hoa Nguyệt Phong cười nhìn cậu hồi lâu, nhân lúc người không chú ý khẽ dùng đầu ngón tay điểm lên mũi.

Lâm Chiêm sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Hoa Nguyệt Phong.

“Điện hạ trời sinh thật đẹp, nhìn vào mắt em ta sẽ bị mê hoặc. Điện hạ, ta rất muốn ở cạnh em, lâu thật là lâu, tựa sao xa trên trời, như sông dài dưới đất, không ngừng sinh sôi.”

Muốn yêu em, hôn em, có được em.

Thế nhưng, lời yêu không dám nói ra khỏi miệng, dừng ở khoảng cách đúng mực này là được rồi.

Hoa Nguyệt Phong dựa sát vào cậu, đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau. Đầu ngón tay tinh nghịch vuốt má cậu, chạy dọc theo chân tóc sau đầu. Thật dịu dàng vuốt tóc người, ánh mắt lưu luyến giữa những đường nét trên khuôn mặt.

Tròng mắt đột nhiên ươn ướt.

“Điện hạ, em ôm ta được không?”

Giọng nói của y nũng nịu như đứa trẻ lấy lòng người lớn, xen lẫn âm cuối nức nở, bắt trọn lòng người.

Trong chốc lát trái tim Lâm Chiêm như nhũn ra, không hề chống đối. Cậu dùng giọng điệu mềm mỏng, ngượng ngùng: “Tắt nến đi đã….”

Hoa Nguyệt Phong ngoan ngoãn làm theo. Khi bóng tối ập đến, có một bàn tay chạm vào bên sườn, chậm rãi vòng qua ôm y vào lòng.

Lâm Chiêm nói: “Ta sẽ ở bên ngươi lâu thật là lâu, từ nay về sau ngươi là uy hϊếp duy nhất của ta. Ta sẽ bảo vệ cho ngươi.”

Cánh môi lạnh lẽo ịn xuống trán người, Hoa Nguyệt Phong dụi trán lại gần, sưởi ấm từng tấc ôn nhu.