Sau một giấc ngủ làn da của Hoa Nguyệt Phong đã trông tốt hơn rất nhiều, thân thể Lâm Chiêm sát gần, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể y đã trở lại như cũ.
Trong chăn rất ấm, thân thể cận kề làm cho hơi ấm ủ lại một chỗ, cảm nhận nhiệt độ của nhau, dường như tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm, hai má mềm mại ửng đỏ, phảng phất có chút vi diệu. Vậy nhưng không ai quan tâm, suy nghĩ còn bận đắm chìm trong lời nói vừa rồi, chưa kịp hoàn hồn.
Nước mắt còn đọng ở má, Hoa Nguyệt Phong không còn tâm trí để ý, mặc nó để lại vết loang trên mặt. Y nắm chặt cổ tay Lâm Chiêm áp vào má mình.
Thật lâu sau y mới chậm rãi nói: “Đời này may mắn làm sao, được cùng Điện hạ sớm chiều bầu bạn, Hoa Nguyệt Phong chết không hối tiếc. Chỉ tiếc gặp được Điện hạ đã quá muộn, không thể bảo vệ Điện hạ sớm hơn. Để em bị người khác bức ép, mà ta chẳng hay biết gì, tâm lại khó yên.
Đời này Hoa Nguyệt Phong không cầu gì, chỉ nguyện Điện hạ trường an. Điện hạ lòng mang tâm sự, tâm ta cũng không yên. Lo Điện hạ sợ hãi rồi gặp ác mộng, càng lo em vì thương tiếc ta mà đối nghịch người kia
(hệ thống), gặp nạn bị thương. Hoa Nguyệt Phong không xứng để Điện hạ làm vậy, không đáng đ….”
Ngón tay ngọc đặt lên môi ngăn chặn câu nói, Hoa Nguyệt Phong dừng lời, nhìn thật sâu vào đôi mắt kia, đột nhiên thấy nước mắt lưng tròng, vẻ mặt bi thương.
Lâm Chiêm hô hấp cứng lại, Hoa Nguyệt Phong hèn mọn bảo hộ, thành kính mà nóng chảy, không nghi ngờ gì đã chạm đến nỗi lòng cậu, khiến cho đầu quả tim ẩn ẩn phát đau.
Cậu từ trước đến nay vẫn luôn một mình, đời trước chưa bao giờ nghe thấy những lời ấm áp như vậy, mà nay không nghĩ chúng lại được thốt ra từ miệng của ma đầu phản diện, bị đánh trúng điểm yếu càng lúng túng hơn. Bỗng nhiên cảm khái, kiếp này người đối tốt với cậu chỉ có một mình Hoa Nguyệt Phong.
“Cung chủ sao có thể tự coi nhẹ mình như vậy? Mỗi người sinh ra đều bằng xương bằng thịt, nào có đạo lý đắt rẻ sang hèn, ngươi ta như nhau mà thôi.
Thế nhân được che chở mới có thể vu oan giá họa, tin vào lời đồn mới bắt đầu thương tổn Cung chủ. Cung chủ thị phi phân minh, không tham gϊếŧ chóc, lương thiện không sa vào tham vọng, việc gì phải để ý mấy điều lố bịch đó?”
Lâm Chiêm ngữ khí thành khẩn, ánh mắt kiên định, bàn tay dán vào gò má của y, ôn nhu không gì đếm xuể.
“Trong mắt ta Cung chủ không phải ma đầu, là người đối xử với ta rất tốt, là bằng hữu, là huynh trưởng. Cung chủ nói ta là may mắn của ngươi, vậy Cung chủ có biết rằng gặp được ngươi cũng là may mắn của ta hay không?
Cung chủ che chở cho ta, lòng ta cảm động chưa hết, nào dám vô ơn bội nghĩa mà quên đi Cung chủ? Từ bỏ ý định ám sát là lựa chọn của ta, chưa từng hối hận. Ta không thể hướng lưỡi dao về phía Cung chủ là vì biết ngươi không phải ác nhân, không thể chịu số phận như vậy được, ngươi không nên tự quyết. Dù ta bị người dùng thế lực bắt ép cũng định lòng không đổi.
Lâm Chiêm trong mắt thủy quang dồn nén, cuối cùng tích thành giọt lăn dài trên mi. Cậu vẫn luôn tin vào đạo lý thiện ác, tin vào thị phi duyên pháp, Hoa Nguyệt Phong không phải người xấu, vậy nên y sẽ không bao giờ hại mình.
Cậu chỉnh lý cảm xúc, không để nước mắt ngập tràn, nhìn vào đôi mắt ôn nhu kia, nhẹ giọng nói: “Kẻ đứng sau là thứ ta cần phải đối mặt, ta không muốn liên lụy đến Cung chủ, chỉ khiến ngươi thêm ưu phiền vì ta. Cung chủ chỉ cần biết ta sẽ không làm ngươi bị thương. Còn chuyện khác cứ để ta đối mặt, mong ngươi tin rằng ta có thể tự mình xử lý mọi chuyện.”
“Điện hạ chớ có nói bậy!”
Ngữ khí của Hoa Nguyệt Phong tựa hồ có chút phẫn nộ, sắc mặt đột nhiên lãnh lẽo, bất giác siết chặt cổ tay của cậu.
Trong lòng y bỗng nhiên bức bối, âm ỉ đau. Sao mà em biết được trong lòng ta em đáng quý đến nhường nào?
Từ lúc sinh ra trên cõi đời này y đã giống như một con rối, đấu tranh không ngừng giữa thiện ác sinh tử, cuộc đời y định sẵn là chìm trong bóng tối. Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì cả đời này của y chỉ kéo dài trong trạng thái như vậy.
Cho đến ngày đó ở Thiên Giới gặp được Lâm Chiêm, mãi đến khi cảm nhận được một tia thiện ý của thế gian này, thì trái tim đã chết của y mới dần sống lại, bắt đầu biết sợ cái chết.
Từ nay về sau Lâm Chiêm chính là ý nghĩa tồn tại duy nhất của y. Là cậu cứu vớt y, trao cho y sứ mệnh chở che một đời, lúc đó y mới biết ý nghĩa sống còn của bản thân, biết một đời tối tăm của mình cuối cùng cũng có một tia hy vọng.
Cậu ấy là ánh sáng, là thiên thần thắp lên hy vọng cứu vớt y. Sao mà y dám mặc cậu bị vây khốn, sao dám để người này chịu tổn thương, ấm ức vì mình cho được….
Chất lỏng ấm áp bị kiềm chế cho không tràn khỏi hốc mắt, kí©h thí©ɧ đuôi mắt đỏ ửng như sắp sưng lên. Đôi con ngươi ấy đột nhiên trở nên thành kính cháy bỏng, giống như biển cả điên cuồng gây nên một trận giông bão nuốt chửng.
Y nghiêm túc thành khẩn: “Xin hãy hứa với ta một điều, nếu lần sau hắn yêu cầu Điện hạ gϊếŧ ta, lấy tính mạng em ra để đe dọa, mong Điện hạ đừng do dự mà hãy giơ đao lên!
So với Điện hạ thì cái mạng này của Hoa Nguyệt Phong không đáng nhắc tới, kiếp này được Điện hạ thương xót đã là không uổng phí. Được chết vì em chính là hạnh phúc tối thượng của ta.”
Điện hạ ơi, sứ mệnh tồn tại của ta cùng lắm chỉ là để bảo hộ em mà thôi. Điện hạ à, nếu có thể lựa chọn, Hoa Nguyệt Phong nguyện ý vì em mà chết….
Chỉ là em chẳng hề biết, em không hiểu được.
“Cung chủ….” Lâm Chiêm bị nhu tình của y đánh trúng, tâm hãy còn loạn cào cào, nai con nhảy loạn.
Sự ôn nhu của y tựa như lưỡi đao đoạt mệnh, khoét thật sâu nơi mềm mỏng, y tuyệt sắc tựa nhϊếp hồn quỷ mị, cướp đoạt thân trí của cậu.
Càng như vậy càng cảm thấy tội lỗi khó chịu, trong lòng bức bối. Sao cậu có đủ khả năng để gánh phần thâm tình như này đây?
“Đừng nói nữa…… Ngươi đừng nói nữa!” Lâm Chiêm hai mắt đẫm lệ mông lung, không ngăn lại được. Cơ thể cậu khẽ run lên, nức nở như là chất vấn:
“Mạng ta hay mạng ngươi đều là sinh mệnh. Dựa vào đâu mà phải vì mạng sống rồi hy sinh ngươi? Nếu vậy ta có khác gì ác nhân trong Ngũ giới? Ta đã chết một lần rồi, thêm lần nữa cũng có sao? Nhưng Cung chủ không giống vậy, ngươi không nên như thế!”
“Ngươi dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy? Ta không cần….”
Cảm xúc không kiểm soát được, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ. Lâm Chiêm nước mắt như mưa, chợt quên đi dị nghị trần tục, dựa sát lại rúc vào lòng y, áp vào l*иg ngực.
Giọng nói cuối cùng biến thành tiếng khóc rưng rức, cơ hồ khàn cả giọng: “Ta không cần ngươi chết, không muốn ngươi phải chết. Nghe cho kĩ đây, chúng ta phải sống, Lâm Chiêm và Hoa Nguyệt Phong sẽ cùng nhau sống sót!!”
Tủi thân, áy náy, áp lực trong nháy mắt đều được giải phóng, như thể tìm được cách để trút bỏ, dồn dập mà nồng nhiệt.
Lâm Chiêm khóc đến thất thần, Hoa Nguyệt Phong đành phải ôm chặt lấy cậu, khẽ khàng trấn an, ở bên tai cậu nhẹ giọng gọi: “Điện hạ….”
Giọng nói của y đột nhiên nghẹn ngào, lời nói của Lâm Chiếm khiến y cảm động sâu sắc. Chợt nhận ra trong lòng người này vậy mà cũng có một vị trí dành cho mình.
Những xưng hô gần gũi như bằng hữu hay huynh trưởng, y đều không dám tưởng tượng sẽ có một ngày thân cận với Lâm Chiêm như vậy, ngạc nhiên vô cùng, thậm chí y còn cảm thấy bản thân mình tham lam đáng khinh, vượt quá khuôn phép.
Thà rằng bản thân bị liên lụy còn hơn là chĩa đao vào mình, sự tin tưởng của cậu chẳng khác gì đối địch với Ngũ giới, trái với thiên hạ? Đây là khẳng định cao thượng cỡ nào, quyết định lớn mật ra sao.
Hoa Nguyệt Phong chợt thấy trong lòng ấm áp, tim đập nhanh hơn, cảm giác sung sướиɠ chưa từng trải qua cứ lởn vởn trong lòng, hốc mắt đỏ hoe, đuôi mắt ướŧ áŧ. Sau đó chất lỏng ấm áp trượt xuống gò má, dính bết vào tóc.
“Điện hạ là ánh sáng, là ánh sáng Hoa Nguyệt Phong nguyện theo đuổi bảo vệ cả đời, kiếp này nguyện làm tín đồ của người, bảo vệ cho người trường an.”
Cằm y tựa lên mái đầu, cánh môi khẽ ịn trên tóc, như cơn gió thoảng qua, cơ hồ không thể phát hiện.
“Điện hạ an tâm ngủ đi.”
Hoa Nguyệt Phong nâng tay chùm chăn lêи đỉиɦ đầu cậu, vuốt nhẹ sau lưng người nọ, ngữ khí dịu dàng.
“Được ở bên Điện hạ là niềm vui sướиɠ tột cùng của ta, mong em ban cho ta phần vinh quang này.”
“Điện hạ là tín ngưỡng mà ta truy tìm một đời, em chính là điểm kết thúc, Hoa Nguyệt Phong vĩnh viễn sẽ không cô phụ….”