“Điện…… Điện hạ……”
Trầm mặc một hồi lâu Hoa Nguyệt Phong mới dám lên tiếng gọi cậu.
Lâm Chiêm mất vài giây để phản ứng, ngơ ngác thấp giọng ừm một tiếng.
“Xin lỗi…… Ta…… ta không cố ý……”
Hoa Nguyệt Phong có chút khẩn trương, theo bản năng nắm chặt tay cậu, sau đó mới hậu tri hậu giác buông ra, thừa dịp đem tay thu hồi liếc trộm sắc mặt cậu một chút.
“Tại ta đường đột, làm ra chuyện khiến Điện hạ để ý…… Nếu Điện hạ trách ta, cứ tùy ý trừng phạt….”
“Không phải Cung chủ cố ý, ngươi, ngươi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện đó……”
Lâm Chiêm câu nệ mà ngồi, đôi tay siết chặt lấy nhau, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, không biết phải làm sao.
“Điện hạ không chịu phạt ta, lòng ta khó yên, việc hôm nay tạm ghi trong lòng, ngày sau Điện hạ muốn phạt thì sẽ trả lại……”
Lâm Chiêm thấy y ngang cố cũng đành thấp giọng đồng ý.
………
Long xa lượn quanh mặt hồ, một lát sau dừng lại ở một bên bờ.
Hoa Nguyệt Phong đứng dậy vén rèm lên, quay đầu lại nhìn Lâm Chiêm, Lâm Chiêm hiểu ý bước xuống, đứng trên bờ.
Có gió ấm phả vào mặt, không khí ở đây còn ấm hơn cả trong long xa.
Nhìn gần mới biết đây là một hồ nước nóng, sương nước vốn là nhiệt khí. Băng tuyết cách bờ hồ khoảng vài thước, vạch ra một ranh giới rõ ràng không thể xâm phạm. Vài cây lau sậy bên bờ nhờ có suối nước nóng mà xanh tươi.
Chim trắng sà từ tầng mây thấp xuống mặt hồ, thỉnh thoảng cất tiếng thanh thúy, chúng tự do bay lượn trong vòm trời, không hề bị gò bó.
Giống như một phương thế ngoại đào nguyên.
(có thể hiểu là thiên đường)“Điện hạ có thích không?”
Bình tĩnh một lát, dường như lúng túng giữa họ cũng dịu đi không ít. Hoa Nguyệt Phong đứng cạnh Lâm Chiêm, tiếp tục dắt tay cậu, chậm rãi dạo theo ven hồ thưởng thức phong cảnh.
“Thời gian gần đây bị giữ lại trong Hàn Nguyệt cung chắc
Điện hạ ngột ngạt lắm. Ta sợ Điện hạ thấy cuộc sống tẻ nhạt buồn chán nên đưa Điện hạ tới đây kiếm chút mới mẻ.
Nơi này quanh năm ấm áp, trong phạm vi trăm dặm là nơi duy nhất không bị đóng băng. Cũng nhờ có hồ nước nóng này mà chim và cỏ lau mới có thể sinh trưởng, Tuyết Vực mênh mang cũng có thêm sức sống.”
Hoa Nguyệt Phong dẫn Lâm Chiêm bước trên đất ẩm, mặt hồ lộng gió, nhưng là gió ấm nên không thấy lạnh, đi một hồi còn hơi nóng, hai má hơi nóng đỏ hây hây.
“Hồ nước ấm áp là nơi tốt để tắm rửa, Điện hạ có hứng xuống nước cùng ta không? Tắm suối nước nóng là thoải mái nhất đó, Điện hạ lần đầu tới đây, chớ có đánh mất cơ hội nha.”
“Cùng nhau…… Tắm gội?” Lâm Chiêm dại ra.
Hoa Nguyệt Phong nhẹ cười: “Điện hạ chớ sợ, nước này sẽ không đóng băng đâu, có ta bảo vệ em, sẽ không có việc gì mà.”
Lâm đại thẳng nam mím môi, theo bản năng nghĩ nghĩ: Cùng tên đoạn tụ như ngươi tắm gội, chuyện đáng lo nhất là ngươi mới đúng không phải sao?
Sau khi bạch long ngự xe đến bên hồ, Hoa Nguyệt Phong cởi cỏ dây cương cho chúng, bảy con bạch long vờn quanh bờ hồ một lát, sau đó lần lượt bổ nhào xuống, ngụp lặn khuấy động tầng tầng lớp lớp bọt nước bắn tung tóe, tiếng sóng nước vang vọng.
Hoa Nguyệt Phong lôi kéo Lâm Chiêm chậm rãi đi sang đằng khác, chợt dừng bước, cười nói với Lâm Chiêm: “Điện hạ chớ có thẹn thùng, ngươi ta đều là nam tử, tắm chung cũng không thành vấn đề. Điện hạ ngủ với ta mấy ngày rồi còn gì nữa, vẫn chưa tin tưởng ta sao? Những ngày này ta chưa từng làm chuyện xấu với Điện hạ, em đừng sợ ta mà.”
Lâm Chiêm có chút do dự, không phải sợ y xằng bậy, mà là sợ bản thân khó xử. Mới rồi chạm môi thôi đã ngại chết, thẳng mặt nhìn nhau sao chịu nổi đây? Cậu sợ bản thân ở tình cảnh này sẽ túng quẫn, rước lấy chê cười.
“Sao tự nhiên Cung chủ lại muốn tắm rửa?” Lâm Chiêm mở to hai mắt hỏi, đôi con ngươi lập loè.
Hoa Nguyệt Phong khẽ vuốt đầu, hơi hơi cúi xuống nhìn cậu. Khóe miệng có chứa ý cười rồi lại mím môi, ra vẻ thở dài.
“Điện hạ, ý định ban đầu của ta chỉ là lưu lại chút ít hồi ức thuộc về chúng ta, có lẽ cả đời chỉ có cơ hội lần này……”
Cảm xúc y chợt chùng xuống, thanh âm có chút mỏi mệt vô lực, trong mắt tựa hồ gợi lên gợn sóng, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
“Điện hạ cũng biết ta là thiên hạ tội nhân, Ngũ Giới hận không thể diệt trừ cho tận hứng. Điện hạ là Thái tử tối cao của Tiên giới, chung quy không thể cùng ma đầu như ta thông đồng làm bậy, hai ta cuối cùng cũng phải từ biệt…… Nhưng ta không mong ngày đó tới quá nhanh, ta muốn giữ em ở bên, muốn cẩn thận bảo hộ Điện hạ……”
Hoa Nguyệt Phong hơi nhíu mày, không hiểu sao đột nhiên nghiêm túc kiên định nhìn vào mắt cậu, “Điện hạ trong mắt ta không giống với người khác, những ngày ở cùng em là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Ta muốn hoàn thành giấc mộng này, muốn lưu lại chút hồi ức thuộc về hai người chúng ta trước khi em rời đi, Điện hạ có nguyện ý giúp ta không?”
Lâm Chiêm trời sinh dễ mềm lòng, lời y nói không nghi ngờ đã chạm tới đáy lòng của cậu, đồng cảm nương theo cảm giác xấu hổ phất lên, cậu vô pháp cự tuyệt ánh mắt chân thành như này, một Hoa Nguyệt Phong khẩn thiết đến thế.
“Cung chủ à……”
Lâm Chiêm nhẹ nhàng gọi y một tiếng, nhìn đôi mắt lập loè không yên của y, thanh âm có chút rụt rè: “Ta tự thấy hổ thẹn, cảnh mộng cứ hiện mãi trong đầu, ta thấy rất có lỗi với Cung chủ, nếu có thể đền bù chút gì đó, tất nhiên nghĩa bất dung từ.
Cung chủ có tâm bảo vệ ta, ta vừa mừng vừa lo, cũng không dám kiếm sủng ái vô ích. Lần này để ta cởi y phục cho Cung chủ đi.”
:))Không đợi Hoa Nguyệt Phong đáp lại Lâm Chiêm đã đi tới trước mặt y, hai tay dọc theo dây lưng, cúi đầu xuống cởi đồ một cách nghiêm túc.
Cậu chưa từng giúp người khác tháo đai lưng, sờ soạng mãi mới tìm được nút thắt, giằng co mất một hồi.
Lâm Chiêm cách cơ thể y rất gần, hai tay chạm đến bên sườn, có thể rõ ràng cảm thụ hình thể của y, cường tráng hơn cậu nhiều, thể phách hồn võ hữu lực.
Không hiểu sao Lâm Chiêm lại đỏ mặt, mỗi một lần chạm đều biến thành một loại khıêυ khí©h, trêu chọc nai con trong lòng, khiến nó đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Khoảng cách gần như này, Hoa Nguyệt Phong cũng dễ dàng thấy được từng chút biến hóa trên mặt cậu, khuôn mặt như ráng mây ửng đỏ vựng tán, bất giác khóe miệng cong lên.
Rõ ràng là thẹn thùng còn muốn căng da đầu cởi thắt lưng cho y, đáng yêu mê người như vậy, thật là muốn mệnh của ta mà.
Lâm Chiêm cởi hồng y rồi ngồi xổm xuống tháo giày bó, cuối cùng chỉ còn một kiện tố y trên người che đi đường nét cơ thể.
“Cung chủ…… Xong rồi……”
Lâm Chiêm đỏ mặt, cố ý tránh né tầm mắt của y, gấp lại y phục trong tay, chuẩn bị đặt ở một bên.
Hoa Nguyệt Phong chợt tiến đến, dang tay chặn đường đi của cậu, vây người trong vòng tay.
“Điện hạ thật sự không tắm cùng ta sao? Hiện giờ đã xem biến cơ thể của ta rồi, cũng nên trả lại chứ nhỉ?” Hoa Nguyệt Phong ngữ khí khıêυ khí©h, sát lại khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chợt nổi lên ý muốn trêu chọc không có ý tốt nói: “Điện hạ, ta cởϊ áσ cho em được không?”
Lâm Chiêm chợt hoảng loạn, ngạc nhiên mở to hai mắt ngước lên nhìn y. Hai tay của y nháy mắt đáp bên sườn cậu, chạm vào vòng eo, Lâm Chiêm nhất thời im bặt, cũng không biết nên phản bác như nào.
Hai tay của y ôm lấy vòng eo, khoảng cách thân mật. Lâm Chiêm dễ thẹn thùng nhất, cảnh tượng như vậy khiến cậu cảm thấy xấu hổ, chỉ đành hoảng loạn nhắm mắt lại, chấp nhận sự an bài của y.
Hoa Nguyệt Phong chậm rãi tháo đai lưng, cởϊ áσ ngoài, cảm giác hơi thở y chợt phả vào bên mặt khiến Lâm Chiêm ngứa ngáy một trận, gò má đỏ bừng.
“Bộ dáng Điện hạ thẹn thùng thật đáng yêu.”