---•---
Dược Vương Cốc nhấc lên một làn sóng học tập nồng nhiệt.
Tống Thanh Thời kêu người đặt làm ba tấm biểu ngữ treo trong lớp học, bên trái viết: Cố gắng học tập, mỗi ngày tiến về phía trước. Bên phải viết: Thành công đến từ kiên trì, chấp nhất tạo ra kỳ tích. Chính giữa viết: Nhân tâm nhân thuật, chữa bệnh cứu người.
Thanh Loan sắp bị tài liệu học tập đập cho điên rồi, mỗi ngày mười hai canh giờ thì đã có hết mười canh giờ là đang đọc sách làm bài, tuy nàng lòng son dạ sắt, cũng không chịu đựng nổi, nhưng mà khi nhìn biểu tình đáng sợ như cười như không của Việt Vô Hoan, nàng lại cảm thấy mình vẫn còn có thể tiếp tục, dù sao thì đọc sách cũng vẫn tốt hơn làm việc ở Hình Đường như trước kia...
Nàng mệt đến nỗi không rảnh trông chừng ai nữa, chỉ có thể để cho bọn nhỏ tự học.
Cuối cùng Vinh Diệp cũng tìm được cơ hội phát huy, mỗi lần tôn chủ tới lớp kiểm tra bài tập, hắn đều thử đến gần, chọc cho tôn chủ vui vẻ. Vinh Diệp trời sinh đã có dung mạo đáng yêu, ăn mặc đẹp đẽ, có chút gì đó khá quen thuộc, đặc biệt rất giỏi nói đùa, cân đối vừa đủ, mỗi lần đều có thể làm mọi người ôm bụng cười to, khiến cho bầu không khí trở nên rất náo nhiệt.
Tống Thanh Thời không hiểu buồn cười ở chỗ nào, y nhìn mọi người đều cười, sợ không hợp với bọn họ, nên cũng mỉm cười theo.
Y không ghét bầu không khí học tập vui vẻ như vậy, cũng không ghét học đồ có tính tình rộng rãi như vậy, chỉ là không quá thích túi thơm ở trên người hắn, mùi của Lộc Thảo ở bên trong khá nồng, có hơi ngột ngạt, tuy nói không gây hại gì cho thân thể, nhưng dễ dàng khiến cảm xúc dao động, trong lớp học đều là thiếu niên thiếu nữ tuổi mới lớn, ngửi mùi hương này sẽ dễ dàng yêu sớm, về lâu về dài, làm ảnh hưởng đến việc học.
Nhắc mới nhớ, hình như trên người của Việt Vô Hoan cũng có mùi thuốc kỳ quái...
Vết thương do cổ trùng gây ra đã tốt lên rồi, hẳn là không bị thương nữa mới đúng, nhưng vì sao hắn còn phải dùng thuốc?
Tống Thanh Thời rơi vào trầm tư.
Vinh Diệp thấy y ngẩn người, đánh bạo kéo tay áo của y, trộm những người khác, nhỏ giọng hỏi: "Tôn chủ, ta có một số bài không hiểu, ngươi có thể giảng cho ta được không? Giống như ngươi ở tẩm cung, giảng cho Vô Hoan tiên trưởng vậy..."
"Không được," Tống Thanh Thời nghĩ đến sự chênh lệch chỉ số thông minh giữa Việt Vô Hoan và Vinh Diệp, uyển chuyển khuyên nhủ, "Thứ hắn hiểu, ngươi không hiểu."
Vinh Diệp ngọt ngào cười nói: "Tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng thứ hắn hiểu, ta cũng có thể học mà."
Khi còn nhỏ hắn từng nghe qua rất nhiều lời thô tục, biết rất nhiều cách hầu hạ nam nhân, chỉ là chưa có kinh nghiệm thực tiễn mà thôi. Cơ thể của hắn rất mềm,
hắn không tin mình không học được thủ đoạn hầu hạ tôn chủ của Vô Hoan tiên trưởng
, chỉ là chút chuyện giường chiếu mà thôi, có gì khó chứ?
Tống Thanh Thời suy nghĩ, cảm thấy phải nên cho đứa trẻ tích cực học tập một cơ hội, bèn cầm bộ đề toán cao cấp đưa cho hắn: "Ngươi cứ làm hết bộ đề này trước đã, xem có chỗ nào không hiểu, ta bảo Vô Hoan giảng cho ngươi."
Vinh Diệp cầm tập đề, cả người đều ngây ngốc.
Minh Hồng ở bên cạnh liếc nhìn, cảm thán: "Mỗi tối Vô Hoan tiên trưởng đều làm đề khó như vậy sao?"
Tống Thanh Thời khoe khoang: "Đây đã là chuyện rất lâu trước kia, hiện tại đề mà hắn làm còn khó hơn cái này nhiều."
Minh Hồng tỏ vẻ đã hiểu: "Đề nhiều như vậy sao có thể làm xong? Trách không được mỗi tối hắn đều phải ở Phục Linh Cung làm bài tập."
Tống Thanh Thời cổ vũ: "Vô Hoan rất cố gắng, các ngươi cũng phải nỗ lực! Sẽ có ngày làm được thôi!"
Vinh Diệp nghe mà đầu óc xoay vòng, hắn bắt đầu hoài nghi suy nghĩ của chính mình, yêu cầu trước khi bò lên giường của tôn chủ là phải làm bài tập sao? Làm hài lòng rồi... Mới có thể hầu hạ tôn chủ? Hay là một bên nỗ lực làm bài một bên nỗ lực hầu hạ? Quá vất vả rồi? Trong đầu hắn xuất hiện chút hình ảnh kỳ quái, cảm giác rất khó miêu tả, nhanh chóng lắc đầu một cái, dứt khoát gạt bỏ.
Tôn chủ thoạt nhìn ôn nhu tốt tính, nhưng chuyện giường chiếu thật khó hầu hạ...
Vô Hoan tiên trưởng thật vất vả mà.
Vinh Diệp suy nghĩ, nâng tập đề lên, khắc khổ nghiền ngẫm! Quyết không buông tay! Chuyện Vô Hoan tiên trưởng có thể làm được, hắn cũng phải làm được!
Tống Thanh Thời nhìn bầu không khí nỗ lực học tập, rất là hài lòng.
...
Hắc Tử Điệp vẫn đang tiếp tục nghiên cứu, thất bại vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Việt Vô Hoan ngẩng đầu lên từ chồng tư liệu, khẽ nhíu mày, hắn ngửi thấy mùi Lộc Thảo trên người Tống Thanh Thời, tác dụng duy nhất của loại hương liệu này đó là chậm rãi khơi mào du͙© vọиɠ của nam nhân, trợ hứng cho chuyện giường chiếu, khắp nơi trong Kim Phượng sơn trang đều có mùi hương giống như vậy, chỉ có điều nguyên liệu phối hương
trân quý hơn, thủ pháp điều phối cũng cao minh hơn.
Ai sử dụng thứ đồ ghê tởm này ở nơi thanh tịnh như Dược Vương Cốc?
Việt Vô Hoan ngừng hô hấp, hắn cảm thấy vùng đất yên tịnh trong lòng đang bị dơ bẩn xâm lấn, không có cách nào chịu đựng được, hắn suy nghĩ một chút, lập tức đoán được nơi phát ra hương liệu, sát ý trong đầu gần như không thể nào khắc chế.
Thanh Loan từng đau khổ cầu xin, nói Vinh Diệp tuổi còn nhỏ, tính cách đơn thuần, xin hắn bỏ qua cho.
Hắn kiềm chế mấy ngày, không nghĩ tới tên kia còn to gan làm càn hơn trong tưởng tượng.
Tuổi còn nhỏ?
Thiếu niên tuổi này ở Kim Phượng sơn trang, đã học được cách hầu hạ dưới thân nam nhân, chịu đựng địa ngục đen tối tra tấn.
Tính cách đơn thuần?
Có người đơn thuần nào lại biết thứ hương liệu này? Còn biết mang theo bên người, như có như không mà khıêυ khí©h?
Việt Vô Hoan càng hiểu rõ, lại càng tức giận.
Tống Thanh Thời phát hiện hơi thở của hắn không ổn: "Vô Hoan, ngươi làm sao vậy?"
Việt Vô Hoan nỗ lực khôi phục hô hấp như bình thường, cười nói: "Tôn chủ, trên người của ngươi có mùi rất kỳ quái, làm ta khó chịu."
Tống Thanh Thời ngửi ngửi, hoài nghi là đυ.ng phải mùi thuốc không tốt, y biết Việt Vô Hoan mẫn cảm với mùi hương, nên nhanh chóng ném vài Thanh Khiết Chú vào người mình, sau đó chạy đi tắm rửa.
Việt Vô Hoan duỗi vài cây Huyết Vương Đằng ra, dọn dẹp thiết bị thí nghiệm, nụ cười nơi khóe miệng ngày càng ôn nhu.
Thanh Loan không quản được, vậy thì để hắn quản.
...
Vinh Diệp ở trong phòng làm bài xong, bắt đầu nghiên cứu trang phục, cẩm bào màu đỏ kim của Vô Hoan tiên trưởng thật xinh đẹp, được cải tiến thành ống tay áo hẹp, đi đến đâu cũng đều là hạc trong bầy gà. Còn hắn chỉ có thể mặc quần áo màu xanh lục do Dược Vương Cốc phát, giản dị tự nhiên, thùng thùng thình thình, hòa lẫn vào mọi người
, tốt nhất nên tìm một tú nương giúp hắn nâng eo, thắt lưng siết chặt thêm một chút, cổ áo hơi mở ra, để lộ xương quai xanh, thì mới có thể hiển lộ ra tư thái đẹp hơn so với những người khác.
Phải tăng thêm chút Lộc Thảo trong túi hương, các tỷ tỷ ở hoa lâu đã dạy, mùi hương này có thể làm cho nam nhân động tình. Hắn đã đặt ở đầu giường thử nghiệm rồi, làm mộng xuân hai ngày liền, nhưng đáng tiếc không mơ thấy tôn chủ, mà lại mơ thấy tên ngốc Hà Khánh Vân kia, làm hắn sống sờ sờ bị doạ tỉnh. Để sau này hắn làm cái khác rồi đưa cho Minh Hồng, chọc tên nhát gan kia, để hắn đừng kinh sợ như vậy khi ở trước mặt Thanh Loan tỷ.
Vinh Diệp cầm áo khoa tay ở trước gương, bỗng nhiên nhìn thấy trong gương xuất hiện mặt nạ cánh chim màu vàng kim.
Hắn sợ tới mức xoay người, thấy Việt Vô Hoan đang dựa vào cửa, ôm cánh tay nhìn hắn.
Vinh Diệp hơi nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn cúi đầu thỉnh an.
Việt Vô Hoan mỉm cười: "Thanh Loan nói tay của ngươi rất khéo, thích cơ quan thuật sao?"
Vinh Diệp không rõ lời này có ý gì, gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Gần đây Thiên Công Các đang thu học đồ, chỉ cần khéo tay, không để ý đến xuất thân," Việt Vô Hoan săn sóc nói, "Dược Vương Cốc và Thiên Công Các có giao tình về mặt làm ăn, ta đã nói trước với các chủ, đưa ngươi đến đó học tập, tránh cho cô phụ bản lĩnh này."
Mặt mày của Vinh Diệp trắng bệch, hắn thích chế tác vài món đồ chơi nho nhỏ, không có nghĩa là hắn muốn làm thợ thủ công. Trước kia hắn từng gặp thợ thủ công ở hoa lâu, đều là những tên bần cùng thô bỉ, lôi thôi lết thết, đôi tay vừa thô
lại vừa xấu, da dẻ đen đúa, còn có rất nhiều vết sẹo, các ca ca tỷ tỷ đều vô cùng ghét bỏ, không muốn tiếp đãi bọn họ.
Thợ thủ công ở giới tu tiên cũng là thợ thủ công, phải làm việc nặng.
Nếu như hắn đến đó, mỹ mạo không dùng được hai năm đã bị hủy rồi.
Vinh Diệp nhìn ý cười nơi khóe miệng của Việt Vô Hoan, trong giây lát đã hiểu ra, chắc chắn là đối phương nhìn thấu tâm tư muốn tranh sủng của hắn, nên muốn ra tay giải quyết sớm đây mà. Loại việc ngấm ngầm xấu xa này hắn đã gặp rất nhiều, nhưng mà đối phương được sủng ái, còn hắn lại không có được sự ưu ái của tôn chủ, không hề có năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho người khác bài bố.
Hắn muốn thử làm nũng, nhưng mà tiểu hồ ly mới vừa ra khỏi nhà tranh sao có thể lừa gạt được hồ ly tinh đã có đạo hạnh ngàn năm?
Vinh Diệp tức giận đến sắp khóc: "Ngươi dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy? Khi dễ người khác như vậy?"
Việt Vô Hoan xoay người, lạnh nhạt nói: "Dược Vương Cốc không giữ lại người có tâm tư dơ bẩn."
"Ta dơ bẩn?" Vinh Diệp biết ván đã đóng thuyền, hắn tuyệt vọng đến cực điểm mà mắng, "Ngươi thì sạch sẽ lắm sao? Ngươi bất quá cũng là xuất thân phàm nhân, dùng mỹ mạo giành được sự yêu thích của tôn chủ, nên mới có được cơ hội, một bước lên trời!"
Việt Vô Hoan quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn.
Thanh Loan sợ hắn điên cuồng, nên tận lực tránh cho hắn tiếp cận với những học đồ này, cũng không dám lộ ra nội tình bên trong. Hành vi cử chỉ của đều rất quy củ, chưa bao giờ xử phạt trước mặt ai, nên làm cho những tiểu tử này có nhận thức sai lầm về hắn, xem hắn là cừu con tốt tính phải không?
Vinh Diệp nói không lựa lời: "Ngươi từng hầu hạ nhiều nam nhân như vậy? Có tư cách gì ghét bỏ người khác dơ bẩn?"
Việt Vô Hoan suy nghĩ một chút, khàn giọng hỏi: "Ngươi muốn hầu hạ nam nhân phải không?"
Vinh Diệp có hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng phản kích: "Hầu hạ tu sĩ có gì không tốt? Hầu hạ thoải mái, chỉ cần tùy tiện cho chút đan được bảo khí, dạy một ít tiên công pháp quyết, cũng tốt hơn nhiều so với làm phàm nhân! Ta cứ muốn hầu hạ nam nhân lợi hại đó!"
Việt Vô Hoan cười cười, lấy đôi bao tay bằng lụa ra, chậm rãi mang vào.
Trong không khí truyền đến mùi hương quỷ dị, bỗng nhiên Vinh Diệp cảm thấy đầu có hơi choáng, cả người đều mất đi sức lực, hắn giãy giụa ngẩng đầu, lại cảm thấy khuôn mặt của Việt Vô Hoan trở nên mơ mơ hồ hồ, ngay sau đó, hắn cảm giác tóc mình bị thứ gì đó nắm lên, cả người đều bị kéo tới trước mặt Việt Vô Hoan.
Tóc đen ngổn ngang, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập sợ hãi.
Việt Vô Hoan nâng mặt hắn lên, ngắm nhìn một lúc, âm thanh giống như ác ma truyền đến từ địa ngục: "Ta dạy cho ngươi làm sao để hầu hạ nam nhân."
Rốt cuộc Vinh Diệp cũng nhận ra mình đã chọc phải thứ không nên dây vào, muốn bỏ chạy, nhưng lại không thể nào động đậy được.
Quần áo bị xé nát, trên lưng xuất hiện cảm giác nóng bỏng, dường như có thứ gì đó đang in lên trên.
Tay chân mất đi khống chế, đầu óc rơi vào hôn mê.
Lúc hắn tỉnh lại, thì phát hiện tay chân bị xiềng xích trói buộc ở giữa không trung, trên người không mặc gì cả, bên cạnh có vô số ánh mắt tham lam đang chăm chú nhìn hắn, sau đó có vô số bàn tay ghê tởm vươn qua, tùy ý tàn sát bừa bãi ở trên người hắn. Hắn sợ tới mức muốn mở miệng thét chói tai, làm những người đó đừng tới đây, nhưng mà âm thanh vụt ra khỏi miệng lại là những từ ngữ phóng đãng bất kham.
Hắn chưa bao giờ biết những việc này lại đau như vậy...
Không có thương tiếc, không có ôn nhu, chỉ có đùa bỡn đáng sợ.
Hắn liều mạng giãy giụa, liều mạng xin tha, nhưng đổi lấy lại là tiếng cười và đối đãi càng thô bạo hơn.
Tra tấn trong bóng tối, như thể vĩnh viễn không ngừng.
Hắn gần như nhận hết khuất nhục, nhận hết những chuyện ghê tởm nhất trong thiên hạ.
Cuối cùng, hắn gào khóc tỉnh lại...
Trong không khí có mùi hương thoang thoảng, không có những người nam nhân khủng bố, không có những chuyện ghê tởm.
Vinh Diệp phát hiện trên người của mình đều sạch sẽ, đau đớn biến mất, cảm giác ghê tởm cũng chậm rãi nhạt dần, chỉ có quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dán ở trên người. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện mình đang ở trong địa lao lạnh băng, tuy nói không thấy những hình cụ đáng sợ, nhưng trong không khí vẫn có mùi máu tươi chưa tản đi. Việt Vô Hoan ngồi trước bàn, trong tay cầm sách, dưới ánh nến chiếu xuống, an an tĩnh tĩnh lật xem, bên cạnh đặt một chiếc lư hương đồng, bên trong có một nén hương đã cháy hết, mùi hương quỷ dị là phát ra từ nơi đó, bên cạnh còn đặt hai nén hương chưa châm lửa.
Việt Vô Hoan thấy hắn tỉnh lại, thì vươn tay, cầm lấy nén hương thứ hai đặt ở trên bàn.
Tuy Vinh Diệp không rõ loại hương này là gì, nhưng lại ý thức được ảo cảnh khủng bố đều từ nó mà ra, hắn không dám cố chống cự nữa, hai đầu gối quỳ xuống, quỳ rạp trên mặt đất, liều mạng xin tha: "Vô Hoan tiên trưởng, ta sai rồi, ta không nên nói bậy!"
Việt Vô Hoan nhìn hắn một lúc, không hề thương hại mà lắc đầu.
Vinh Diệp tuyệt vọng kêu lên: "Đừng! Ta thật sự sai rồi!"
Nén hương thứ hai bị châm lửa, mùi hương quỷ dị một lần nữa đánh úp lại, càng sâu, càng nặng...
Vinh Diệp lại một lần nữa rơi vào địa ngục thống khổ, thừa nhận vô số tra tấn, dày vò không có giới hạn.
Mỗi lần hắn cho rằng đây là điểm cuối của thống khổ, thì vĩnh viễn còn có chuyện càng thống khổ hơn đang chờ hắn.
Khi tỉnh lại từ trong mộng cảnh, tinh thần của hắn gần như hỏng mất, ngồi dưới đất dạy ra, không nhớ nổi mình rốt cuộc là người hay là súc sinh. Qua thật lâu. Cuối cùng cũng ý thức được thân thể của mình vẫn tốt, không bị thương tổn, vui mừng sống sót sau tai nạn làm hắn dần dần tìm về lý trí của con người, khôi phục năng lực nói chuyện.
Vinh Diệp ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn Việt Vô Hoan cầm nén hương thứ ba...
Hắn hoàn toàn phát điên bên trong địa ngục, cho đến khi chết đi.
"Tha cho ta đi, tha cho ta đi..." Rốt cuộc Vinh Diệp cũng hiểu rõ sát ý của ác ma, hắn chống tay bò lùi về sau, nhưng có vô số Huyết Vương Đằng vươn ra, tạo thành nhà giam không thể chạy thoát, trói buộc hắn ở bên trong. Rốt cuộc hắn cũng nhận ra chuyện mình làm ngu xuẩn đến cỡ nào, đắc tội đến người đáng sợ đến cỡ nào, nhưng đã không còn kịp rồi. Hắn trơ mắt nhìn nén hương quyết định vận mệnh của hắn sắp bị châm lửa, bỗng nhiên có một ánh sáng hiện lên trong đầu, hắn điên cuồng kêu to, "Ta không dám có bất cứ tâm tư gì với tôn chủ nữa!"
Nén hương đưa hắn xuống địa ngục rốt cuộc cũng ngừng lại.
Việt Vô Hoan lẳng lặng nhìn hắn, hỏi lại: "Ngươi còn muốn hầu hạ nam nhân nữa không?"
"Không muốn!" Vinh Diệp nhớ tới những mộng cảnh đáng sợ đó, sợ tới mức hét lên, cuộn tròn trong bóng tối, không ngừng cầu xin, "Ta sai rồi, ta không bao giờ muốn hầu hạ nam nhân nữa!"
Việt Vô Hoan cầm hương, nhẹ nhàng xoa thái dương, nhìn sang cửa lớn, dường như có chút do dự.
Sống chết chỉ trong một ý niệm.
Vinh Diệp cuộn tròn trong bóng tối khóc một lúc lâu.
Rốt cuộc hắn nhớ tới bản thân mình cũng từng nhìn thấy hoa nương bị khách nhân đánh đến thương tích chồng chất, nhớ tới tiểu quan bị bọc chiếu rách nâng ra ngoài, nhớ tới vết bầm nơi khóe mắt của mẫu thân, nhưng hắn chỉ nhớ rõ phồn hoa náo nhiệt, nhớ rõ món ngon mỹ thực, nhớ rõ trang sức châu báu, nhớ rõ cảnh tượng mỹ nhân được chuộc thân, lại quên mất rất nhiều chuyện đáng sợ, quên mất rất nhiều kết cục bi thảm...
Sao hắn có thể ngu xuẩn như thế?
Vinh Diệp gào khóc, không ngừng lặp lại: "Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi."
Rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng đưa ra quyết định.
Huyết Vương Đằng buông ra, cửa lớn Hình Phòng mở rộng.
Thanh Loan đã sớm đứng trước cửa, khóc không thành tiếng.
Vinh Diệp nhìn thấy bóng dáng nhu nhược này, tựa như thấy được nơi che chắn, hắn nức nở nói: "Thanh Loan tỷ tỷ..."
Thanh Loan bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt Việt Vô Hoan, cúi người thật thấp: "Cảm ơn."
Sau khi nàng biết Vinh Diệp làm chuyện ngu xuẩn, cũng biết đây là phạm vào kiêng kị nghiêm trọng, nàng nghĩ hết mọi cách, dùng cái cớ nếu tôn chủ biết thì sẽ không vui, xin được cơ hội cho Vinh Diệp đến Thiên Công Các, lại nghe hắn không biết sống chết ăn nói vô lễ... Nàng gần như tuyệt vọng, trơ mắt nhìn Vinh Diệp rơi vào hôn mê bị vô số Huyết Vương Đằng kéo đến địa lao, sợ đến mức tim cũng phải ngừng đập.
Tình trạng tinh thần của Việt Vô Hoan có vấn đề, hắn không cảm thụ được sự thống khổ của người khác, không biết thương hại là gì.
Những người tiến vào địa lao trước kia không chết thì cũng điên loạn, chưa từng có ngoại lệ...
Thanh Loan biết Vinh Diệp sắp sửa đối mặt với chuyện gì, nàng không có cách nào trơ mắt nhìn những chuyện này phát sinh.
Nàng ngăn Việt Vô Hoan lại, đau khổ cầu xin, liều mạng cầu xin, quỳ gối cầu xin, khóc lóc cầu xin.
Việt Vô Hoan khó hiểu hỏi nàng: "Vì sao lại cầu xin?"
Hai mắt Thanh Loan đẫm lệ mông lung nói: "Vinh Diệp không xấu như vậy..."
Việt Vô Hoan nói: "Hắn phạm phải sai lầm."
Thanh Loan kiên trì: "Sai lầm có thể sửa."
Việt Vô Hoan suy nghĩ thật lâu thật lâu, cũng không trả lời.
Cuối cùng, hắn vươn Huyết Vương Đằng, đưa Thanh Loan ra khỏi địa lao, phong tỏa cửa lớn.
Thanh Loan tuyệt vọng đập cửa, loáng thoáng nghe được tiếng kêu rên cùng với xin tha, khóc lóc đến tê tâm liệt phế.
Việt Vô Hoan tha thứ cho Vinh Diệp, không phá hủy sinh mệnh hay tinh thần của hắn, cũng không chân chính sử dụng những hình phạt khủng bố đó.
Cả người Thanh Loan đều vui mừng như mất mà tìm lại được, nàng ôm Vinh Diệp, không ngừng an ủi.
"Xem ở sự trung thành mấy năm nay của ngươi," Việt Vô Hoan đứng dậy, bước qua bên cạnh bọn họ, lạnh lùng nói, "Không có lần sau."
----- Tác giả có lời muốn nói: Vinh Diệp: Muốn lên giường của tôn chủ thì trước hết phải làm bài? Vì sao?
Việt Vô Hoan: Ồ, ngươi không biết tôn chủ là chỉ số thông minh khống nghiêm trọng sao?