Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 64: Thí Nghiệm Thất Bại

« Chương TrướcChương Tiếp »
---•---

Tinh thần của Tống Thanh Thời cực kỳ mỏi mệt, nên y đã ngủ thϊếp đi, nằm trong lòng ngực của Việt Vô Hoan, giống như một chú bạch tuộc, sợ đối phương biến mất không còn tăm hơi, nên nắm thật chặt, quấn chết cũng không buông.

Lại một lần nữa Việt Vô Hoan được nếm trải cảm giác không thể cử động, may mà hiệu quả của thuốc khá tốt, nên cũng không quá gian nan. Hắn muốn thử nghiêng người, điều chỉnh lại tư thế thoải mái cho Tống Thanh Thời, nhưng lại phát hiện eo đã bị ôm chặt, dù cử động thế nào cũng sẽ đè lên cánh tay của đối phương, nên không thể làm gì khác hơn là phải bảo trì nguyên trạng, dùng Huyết Vương Đằng kéo chăn đắp lên.

Một khi tôn chủ đã dính người, thì không thể nào đỡ nổi...

Việt Vô Hoan nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc cho người trong ngực, tóc dài tản ra, tóc đen mềm mại rơi xuống, hòa với những sợi tóc dài đã xõa ra từ trước của hắn, không thể chia tách.

Hắn nổi lên tâm tư đùa giỡn, nhân lúc Tống Thanh Thời không phát hiện, lặng lẽ cầm một lọn tóc dài, sau đó đặt chung một chỗ với tóc của mình, thử buộc lỏng lại, hài lòng thưởng thức, rồi giấu vào trong đám tóc, để đó chờ sáng mai rời giường sẽ tháo ra.

Dạ quang châu đóng sầm, màn lụa xanh khép lại.

Việt Vô Hoan vươn tay ôm người trong lòng - Người không hề có tâm phòng bị đối với hắn, ngửi hương dược làm hắn an tâm, nhớ lại những nụ hôn điên cuồng ngọt ngào đó, có cảm giác hạnh phúc không quá chân thật.

Đây đúng là điều mà hắn khát vọng nhất.

Thân mật làm bạn, trong mắt chỉ có nhau, nhưng lại không vượt qua giới hạn.

Đạo tâm Vô Tình của tôn chủ vẫn ổn định, có nghĩa là dù làm bất cứ chuyện gì đi nữa, y cũng sẽ không hề rung động với phương diện tình cảm.

Việt Vô Hoan không khỏi cười tự giễu, từ lâu hắn đã là ma vật được nuôi ra từ phong nguyệt, rất rõ ràng thân thể và mỹ mạo của mình sẽ thực dễ dàng gợi lên du͙© vọиɠ của nam nhân, đã gặp qua đủ loại trò đáng khinh, chỉ cần một ánh mắt, hắn đã hiểu rõ trong lòng đối phương muốn gì. Hắn bị huấn luyện thành thói quen, trong lúc vô tình đã dùng đến kỹ xảo khıêυ khí©h trong nụ hôn, lúc nhận ra thì đã chậm, may mà Tống Thanh Thời không dao động, thân thể cũng không bị gợi lên cảm giác không nên có.

Hôn của Tống Thanh Thời chính là nụ hôn đơn thuần nhất, giống đứa trẻ đang tìm kẹo.

Người như hắn, cũng có thể cảm nhận được một chút ngọt ngào tốt đẹp ở bên trong...

Nếu đạo tâm Vô Tình của tôn chủ rung động thì sao?

Việt Vô Hoan suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu biết về Vô Tình Đạo, cần phải thu thập những tư liệu tương quan về để nghiên cứu một chút.

...

Buổi sáng Tống Thanh Thời thức dậy, phát hiện mình đã đè ép người ta cả đêm, có hơi ngượng ngùng, cho một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó ngồi dậy vội vàng rửa mặt, rồi chạy tới phòng nghiên cứu, cả người tràn đầy sức sống, một lần nữa bắt đầu nghiên cứu chất độc mới lại từ đầu.

Hắc Tử Điệp là kịch độc thuộc dạng tiếp xúc, lúc Nhϊếp Độc Tôn tinh luyện Độc Linh Thạch, không có cách nào để loại trừ tạp chất tốt hơn. Hiện giờ y đã có thủ pháp và kỹ thuật tinh luyện càng tốt hơn, có thể gia tăng độc tố của Độc Linh Thạch lên đến năm lần, sau đó điều chỉnh nguyên liệu phụ trợ bị tạp chất ảnh hưởng, rất có khả năng sẽ luyện ra được loại kịch độc có thể gϊếŧ chết tu sĩ Phân Thần.

Tinh luyện Độc Linh Thạch rất nguy hiểm.

Tống Thanh Thời không dám tùy tiện để trợ thủ chạm vào, y làm thí nghiệm một mình hết lần này đến lần khác ở phòng nghiên cứu, còn làm ra mười mấy phiên bản ống nuôi cấy, gây giống Hoa Trùng Khuẩn phụ trợ khuếch tán độc tố, chỉ cần Hoa Trùng Khuẩn và Độc Linh Thạch hoàn mỹ kết hợp với nhau, thì Hắc Tử Điệp mới xem như là thành công.

Việt Vô Hoan phái Huyết Vương Đằng tiến vào nhìn y vài lần, thấy y hết sức chuyên chú, không có tâm tư để ý đến hắn, nên cũng đành từ bỏ.

Trong tay hắn vẫn còn rất nhiều việc cần hoàn thành, ngoại trừ sổ sách nội vụ, còn phải tăng mạnh độc trận sương mù, chế tạo thêm con rối độc, tận lực thiết kế sao cho Dược Vương Cốc trở thành một nơi tường đồng vách sắt.

Mười mấy ống nuôi cấy đều dung hợp thất bại, không phải Hoa Trùng Khuẩn mất hiệu quả, thì là độc tính của Độc Linh Thạch giảm xuống...

Tống Thanh Thời ghi chép lại những lần thất bại, uể oải hết ba khắc đồng hồ.

Lúc y bước ra khỏi phòng thí nghiệm, thì đã đến hoàng hôn. Y xoa đôi mắt mỏi mệt, đi đến lớp học, thấy Thanh Loan đang cùng các học đồ nghiên cứu luyện đan, dường như là đang thí nghiệm phương thuốc mới.

Đáng tiếc, thí nghiệm của nàng cũng thất bại, có khí đen bay ra từ lò luyện đan, còn tỏa ra mùi tanh tưởi.

Thanh Loan trầm mặc một lát, bảo Vinh Diệp ghi lại quá trình và kết quả thất bại.

Vinh Diệp nhìn sắc trời, ấm ức nói: "Thanh Loan tỷ tỷ, mọi người đều đói bụng rồi, không bằng đi ăn cơm trước đi."

Thanh Loan từ chối: "Ghi lại trước đã."

Vinh Diệp không hiểu: "Dù gì kết quả cũng đều sai hết rồi, vì sao còn phải ghi lại? Ngươi nhìn quyển vở này xem, toàn bộ đều là sai sai sai, ít nhất bảy tám chục lần, có ý nghĩa gì chứ?"

Minh Hồng mở miệng nói: "Đây là chuyện tôn chủ phân phó nhất định phải làm, sau mỗi lần thí nghiệm, mặc kệ đúng hay sai, đều phải ghi lại."

"Chắc chắn tôn chủ rất lợi hại," Vinh Diệp nghe thấy là Tống Thanh Thời dặn dò, không dám bác bỏ nữa, hắn chán nản vừa ghi chép vừa ai thán, "Chúng ta quá ngu ngốc, vẫn luôn thất bại, Thanh Loan tỷ nói về sau Dược Vương Cốc sẽ thu học đồ, vậy thì bản ghi chép này phải giấu đi, không thể để sư đệ sư muội nhìn thấy, nếu không sẽ chê cười chúng ta vô dụng."

Thanh Loan đang muốn mở miệng, lại thấy Tống Thanh Thời từ ngoài cửa bước vào, nàng nhanh chóng hành lễ.

Bọn nhỏ ngừng vui đùa ầm ĩ, quy củ đứng thẳng.

Tống Thanh Thời cười cầm lấy quyển vở ghi chép trong tay Vinh Diệp, lật xem vài tờ: "Sai lầm cũng không thể giấu đi, đặt ở phòng thí nghiệm, vĩnh viễn giữ lại, về sau khi nghiên cứu đến loại thuốc này, cũng có thể loại trừ những phương án sai... Bao gồm tất cả thí nghiệm các ngươi đã làm trước kia, toàn bộ tư liệu đều phải giữ lại, như vậy chúng ta sẽ hiểu rõ vì sao lại thất bại."

Mặt của Vinh Diệp đỏ rần, lẩm bẩm nói: "Bao gồm cả lần ta làm nổ lò luyện đan sao?"

"Ừm," Tống Thanh Thời cười nói, "Như vậy mọi người sẽ biết, muốn luyện Hồi Xuân Đan thì không thể cho Đan Hoàng vào, nếu không sẽ làm nổ lò."

Bỗng nhiên Vinh Diệp hơi hiểu ra, nhưng mà vẫn còn chưa đủ thấu triệt.

"Đừng sợ thất bại," Tống Thanh Thời nhìn phiếu thực nghiệm của Thanh Loan, xác nhận không có gì sai sót trong quy trình, "Nghiên cứu y dược, thất bại là chuyện thường thấy, rất nhiều người đều thất bại, thất bại một trăm lần, một ngàn lần... Thành công mới là may mắn."

Vinh Diệp cẩn thận hỏi: "Tôn chủ, ngươi cũng sẽ thất bại sao?"

Tống Thanh Thời nhịn không được mỉm cười: "Các ngươi biết Thủ Tâm Đan không?"

"Biết!" Bọn nhỏ mồm năm miệng mười đáp, trên mặt đều là vẻ sùng bái, "Đây là đan dược mà thời trẻ tôn chủ đã nghiên cứu chế tạo ra, cực kỳ có lợi đối với tâm mạch bị hao tổn! Mọi người đều nói đan dược này xuất hiện làm chấn động cả giới tu tiên, thay đổi phương pháp trị liệu đối với tâm mạch bị thương tổn, vì vậy tôn chủ mới được khen là thiên tài luyện đan sư."

Trong đôi mắt đào hoa của Vinh Diệp đều là sùng bái: "Tôn chủ vốn dĩ là thiên tài, chúng ta còn kém xa."

"Ngươi sai rồi," Tống Thanh Thời cười nói với hắn, "Lúc nghiên cứu chế tạo Thủ Tâm Đan, ta đã thất bại 3672 lần."

Vinh Diệp ngây ngẩn cả người.

"Ở hàng thứ hai mươi chín trong thư khố, có hơn sáu trăm quyển sổ xếp chồng lên nhau, chính là ghi chép thất bại năm đó của ta. Chuyện như nổ lò luyện đan, ta đã trải qua rất nhiều lần," Tống Thanh Thời nhớ lại quá khứ thú vị, nhịn không được bật cười, "Cuối cùng là do ta ngủ gà ngủ gật, vô tình cho Thảo Kiềm lọt vào trong phương thuốc, nên mới thành công."

Y biết chỉ số thông minh của mình, tuy rằng có chút thông minh, nhưng cách thiên tài vẫn còn kém rất xa, chỉ có thể nỗ lực, không ngừng thử nghiệm.

"Đừng sợ thất bại," Tống Thanh Thời thấy Việt Vô Hoan bước đến từ bên kia rừng đào, ý cười trong mắt y càng thêm ôn nhu, "Mỗi lần thất bại đều là đang loại trừ một sai lầm, chỉ cần không buông tay, sẽ có lúc tìm ra được đáp án chính xác."

Vinh Diệp thấy y chuẩn bị rời đi, nhịn không được hỏi: "Tôn chủ, hiện tại người vẫn còn thất bại không?"

Dược Vương Tiên Tôn đã là tu sĩ Nguyên Anh, danh y đệ nhất thiên hạ, mọi người đều nói không có ai luyện đan dược tốt hơn y, không bệnh nào là không trị hết.

Tống Thanh Thời đứng ở cửa, quay đầu lại: "Ta vẫn luôn thất bại."

Sắc vàng của hoàng hôn chiếu xuống, sự ôn nhu đối với người kia còn chưa kịp thu lại trên gương mặt y, dừng ở trong mắt của mỗi người, tựa như nhìn thấy tình cảm tốt đẹp nhất, khiến người ta phải khát vọng, hâm mộ.

Tống Thanh Thời bước về phía Việt Vô Hoan, hai người vừa nói vừa cười mà rời đi.

Vinh Diệp nhìn Việt Vô Hoan, lại nhớ tới viên Giao Nhân Châu mỹ lệ kia, hiện giờ hạt châu đó đã được thắt trên ngọc bội mới ở bên hông của Việt Vô Hoan, ngọc bội cũng là Long Ngọc tốt nhất, trắng như ngưng chi, ở giữa có hoa văn màu vàng kim, giống như kim long ẩn trong đám mây, còn mơ hồ mang theo linh khí hệ thủy, có thể giúp tẩm bổ kinh mạch hệ mộc.

Đêm qua, Vô Hoan tiên trưởng ở lại Phục Linh Cung? Hôm nay đã đổi ngọc bội mới rồi?

Thanh Loan tỷ tỷ luôn nói Vô Hoan tiên trưởng và tôn chủ vẫn chưa phải là loại quan hệ đó, làm cho mọi người đừng lắm miệng nói bừa. Bọn Minh Hồng và Khánh Vân đều tin tưởng Thanh Loan tỷ tỷ nói Vô Hoan tiên trưởng và tôn chủ là ở tẩm cung đàm luận học thuật, làm đề toán, nghiên cứu trận pháp... Có đôi khi làm quá muộn, nên lười trở về giường, vì vậy mới ngủ cùng nhau.

Hắn từng hàm súc đưa ra dị nghị.

Nhưng Minh Hồng hoàn toàn không hiểu: "Hai đại nam nhân thì có thể làm gì?"

Vinh Diệp thiếu chút nữa tức muốn ngất: "Ngươi đã quên chuyện bản thân mình thiếu chút nữa bị bán đi rồi sao?"

"Trên đời này nào có nhiều tên thích nam phong như vậy? Trong Dược Vương Cốc của chúng ta không cho phép xuất hiện những chuyện lung ta lung tung đó," Minh Hồng là điển hình của câu sẹo lành quên đau, hắn nhớ tới những chuyện ghê tởm đó, mặt đều đen, kiên quyết bảo vệ phẩm đức của ân nhân, "Tôn chủ của chúng ta tuyệt đối không phải loại người như vậy! Y sẽ không làm chuyện ghê tởm với Vô Hoan ca!"

Vinh Diệp nghe mà khóe miệng co rút...

Kỳ thật ở Dược Vương Cốc cũng có vài đôi tình nhân đồng tính, nhưng mà Minh Hồng đều không nhìn ra, dù có thấy được cũng chỉ cho rằng đó là huynh đệ tốt. Ngay cả bản thân Vinh Diệp, tính hướng của hắn cũng thiên về nam nhân, nên thỉnh thoảng cũng sẽ có người lấy lòng hắn. Vì vậy hắn mới không thích tắm rửa ở nhà tắm lớn mà các dược phó thường dùng, không thích bị người khác nhìn thân thể. Minh Hồng lại không nhận ra tính hướng của bạn mình, chẳng những không chút để ý chạy tới nhà tắm lớn, mà còn rất nhiều lần hẹn hắn, nói là ngâm suối nước nóng thoải mái...

Nếu không phải hắn hiểu rõ tên này thoạt nhìn thì cao lãnh, nhưng thật ra lại là một tên ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, thì cũng đã hiểu lầm từ lâu rồi.

Hà Khánh Vân đã nói qua, từng có người muốn chiếm tiện nghi của Minh Hồng ở nhà tắm, sau đó bị Minh Hồng nghĩ rằng là đối phương đang khıêυ khí©h, hơn nữa trong miệng đối phương còn nói ra những lời bất kính với Thanh Loan, nên hắn lập tức kéo người ra ngoài đánh một trận, đánh đến nỗi nửa tháng không thể xuống giường, từ đó về sau, dường như không còn nam nhân nào có ý nghĩ không an phận với hắn, nhưng lại có không ít các thiếu nữ dược phó yêu thầm hắn.

Vì sao tất cả bằng hữu của hắn đều ngu xuẩn như vậy?!

Vinh Diệp thắt lòng từng trận...

Hắn quyết định vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.

Trong lúc Dược Vương Tiên Tôn bế quan, Việt Vô Hoan quản lý tất cả tài nguyên, hắn nhìn ra được Việt Vô Hoan không có hứng thú với nữ nhân, cũng từng nghĩ tới việc câu dẫn hắn, ít nhiều gì có thể đổi chút đan dược tu luyện. Nhưng khuôn mặt quỷ kia của Việt Vô Hoan thật sự khiến hắn sợ hãi, không thể hạ được quyết tâm, hơn nữa trong khoảng thời gian kia Thanh Loan tỷ điên cuồng cho bọn họ bài tập, có làm thế nào cũng không làm xong, vì vậy mới tạm buông bỏ tâm tư đó.

Hắn biết Việt Vô Hoan vừa có năng lực lại còn cực kỳ thông minh, có được tín nhiệm tuyệt đối, không trông cậy có thể đạt được đãi ngộ giống như vậy.

Hắn chỉ muốn dùng mỹ mạo để đổi chút chỗ tốt, hoàn thành Trúc Cơ...

Nếu như có thể trở thành tu sĩ chân chính, hẳn là mẫu thân sẽ không mắng hắn mệnh tiện nữa đi?

Suy nghĩ của Vinh Diệp ngày càng bay xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »